Chồng và cha chồng dì Tiếu ở bên cạnh không lên tiếng, ngẫu nhiên bực bội nói một tiếng: “Đừng khóc.”
Dì Tiếu không lên tiếng, buông bát xuống, đứng lên thu dọn đồ đạc, dáng vẻ giống như muốn xuất viện.
Y tá cũng tới thúc giục xuất viện.
“Chúng tôi lập tức đi ngay.” Dì Tiếu vô lực đáp lời.
Văn Thanh đi tới gọi một tiếng: “Dì Tiếu.”
Dì Tiếu quay đầu, giật mình nhìn Văn Thanh và Diêu Thế Linh: “Văn Thanh, sao cháu lại tới đây?”
Lúc đầu Văn Thanh muốn mua chút quà ở cổng rồi tới, nghĩ lại hoa quả cũng cần tiền, được rồi, thôi thì vẫn không nên mua. Thế là cô và Diêu Thế Linh đều hai tay trống không.
“Cháu đến làm gì?” Dì Tiếu hỏi.
Văn Thanh không nhiều lời, đặt túi lên giường, rút ra bản vẽ và kim khâu của cô, từ dưới đáy túi lấy ra một cuộn được khăn tay cuốn lấy, cái khăn tay này là Diêu Thế Linh đặc biệt dùng để cuốn tiền, Văn Thanh mở khăn tay ra, lộ ra một gói tiền, là tiền giấy một trăm đồng.
Dì Tiếu kinh sợ.
Cha chồng mẹ chồng và chồng dì Tiếu cũng giật mình.
“Đây, đây là…” Dì Tiếu nói không thành câu đầy đủ.
Văn Thanh nói: “Dì Tiếu, chỗ này của cháu có năm trăm ba mươi lăm đồng, còn thiếu một chút mới được sáu trăm, nhưng mà hai ngày này cháu sẽ tiếp tục mở cửa tiệm may dì Tiếu, sáu mươi lăm đồng còn lại có thể gom được nhanh lắm.”
Dì Tiếu không dám tin nhìn Văn Thanh: “Văn Thanh, cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Văn Thanh nhìn nói với Diêu Thế Linh: “Mẹ cháu bán bò trong nhà kiếm được.” Văn Thanh đưa tiền cho dì Tiếu: “Dì Tiếu, dì cầm chữa bệnh cho con trai đi.”
Không đợi dì Tiếu phản ứng, mẹ chồng dì Tiếu quỳ xuống nghe tiếng ‘bịch’: “Ôi người tốt, cô là người tốt, cảm ơn, cô đã cứu mạng cả nhà chúng tôi.”
Văn Thanh giật nảy mình, vội vàng cùng Diêu Thế Linh đỡ mẹ chồng dì Tiếu lên.
Mẹ chồng của dì Tiếu chết sống không đứng dậy, nhất định phải dập đầu với Văn Thanh và Diêu Thế Linh.
“Bác gái, đừng quỳ nữa nhanh lên, trẻ con còn đang nhìn bên này đấy.” Diêu Thế Linh dùng sức kéo mẹ chồng dì Tiếu lên.
Cha chồng và chồng dì Tiếu cũng cảm kích nhìn Văn Thanh.
Dường như dì Tiếu có lời gì nghẹn lại ở cổ họng, mấy ngày nay bà ấy đã thấy được lòng người muôn màu, họ hàng bạn bè bà ấy đã từng coi là quan hệ không tệ, vừa nghe nói con bà ấy có bệnh, đã tiêu gần hết tiền trong nhà thì họ đều cách xa bà ấy. vừa nghe nói bà ấy còn thiếu năm sáu trăm đồng tiền, thấy bà ấy đều đóng cửa nhà lại, chỉ sợ bà ấy vay tiền.
Cái gì mà họ hàng, bà ấy giúp đỡ họ còn ít sao?
Kết quả lại chỉ có Văn Thanh, chỉ có Văn Thanh… Dì Tiếu nắm thật chặt tiền rồi khóc lên.
“Dì Tiếu, đừng khóc.” Văn Thanh nói: “Nhanh đóng tiền trị liệu, trị sớm mới tốt. Nếu không đủ thì chúng ta thiếu thêm hai ngày, bệnh viện này hẳn là cũng không có vấn đề.”
Dì Tiếu nghe xong, tinh thần chấn động lập tức cuống lên: “Được được được, dì đi đóng viện phí đã.”
Dì Tiếu vô cùng cuống quýt, lảo đảo một chút mới đứng vững, không cẩn thận đυ.ng rơi mất bản vẽ của Văn Thanh mà không biết, sau đó vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, chạy gấp đến quầy thu ngân.
Mẹ chồng của dì Tiếu kéo tay Diêu Thế Linh, nước mắt nước mũi tèm lem tỏ vẻ cảm tạ.
Văn Thanh thì hỏi thăm chồng dì Tiếu tình hình bệnh tình của đứa bé, cả nhà dì Tiếu đều là người nông thôn, chưa đi học được mấy năm. Cụ thể là bệnh gì, bọn họ còn không nhớ rõ tên bệnh, nói là cái gì van hai lá bị tắt nghẽn, dù sao cũng cần phải mở l*иg ngực một lần hay sao đó, phải phẫu thuật.
Văn Thanh suy nghĩ một hồi, cũng không muốn hiểu rõ đến cùng là bệnh gì, trong lời tự thuật của chồng dì Tiếu, có thể thấy được nếu là ở thế kỷ hai mươi mốt thì bệnh này không tính là cái gì, nhưng mà ở chỗ này chính là bệnh rất nặng, chủ yếu là tốn phí phẫu thuật. Nhưng mà gần như bác sĩ khẳng định chín mươi phần trăm là có thể trị khỏi.
Chỉ chốc lát sau khi dì Tiếu chỉ đi nộp tiền, bác sĩ lập tức đời đứa bé khỏi phòng bệnh, nói là đi kiểm tra trước khi mổ.
Văn Thanh muốn về tiệm may dì Tiếu để kiếm tiền, cũng không tính ở lại lâu, tạm biệt với cả nhà dì Tiếu.
Cả nhà dì Tiếu đối với Văn Thanh là nghìn lần cảm ơn.
Văn Thanh nói vài câu an ủi, sau đó xách túi cùng Diêu Thế Linh rời đi.
Vừa đi ra cửa bệnh viện thành phố, Văn Thanh lập tức không ngừng lục túi mình.
“Văn Thanh sao vậy con?” Diêu Thế Linh nghi hoặc hỏi.
Văn Thanh sững sờ: “Mẹ ơi, hình như bản vẽ của con không thấy đâu.”
“Có phải rơi ở trong phòng bệnh rồi không?” Diêu Thế Linh hỏi.
“Con đi tìm một chút” Văn Thanh vội vàng quay lại, mấy người dì Tiếu đã không còn ở trong phòng 208 nữa, Văn Thanh vây quanh một chiếc giường không có người, vừa đi vừa tìm kiếm, cả ga giường cũng lật lên một lần, cũng không tìm được bản vẽ, cô cũng không khỏi bối rối.