Cho nên dì Tiếu chạy hai ngày cũng không thu hoạch được gì, bà ấy càng trở nên sốt ruột.
Ý niệm trong đầu Văn Thanh càng lúc càng mãnh liệt, nhưng mà cô không biết mở miệng như thế nào, cô lại trở về thôn Thủy Loan.
Diêu Thế Linh vẫn hỏi một chút tình huống của dì Tiếu như cũ.
Văn Thanh trả lời: “Không có người nào tới mua.”
Diêu Thế Linh im lặng trong chốc lát rồi hỏi: “Ở quê bà ấy không có heo trâu gì sao, bán cũng có thể được mấy trăm đồng.”
“Không có.” Văn Thanh lắc đầu: “Mẹ chồng dì Tiếu thấy dì có thể kiếm tiền, trong nhà không nuôi con con gà nào, thường xuyên đến mọi ngóc ngách trong thôn đánh bài bạc, bằng không thì con bệnh mà dì ấy còn chưa phát hiện.”
“Ba của đứa trẻ ở đâu?”
“Một người đàng hoàng làm trồng trọt, không có tiền mấy.”
Diêu Thế Linh thở dài một tiếng.
Ý nghĩ trong đầu Văn Thanh lại lăn lộn mấy lần, mỗi lần đến cổ họng đều bị cô nuốt xuống, đời trước Diêu Thế Linh đối xử với cô quá tốt rồi, thế như trước mắt…
“Văn Thanh.” Diêu Thế Linh kêu cô.
Văn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Thế Linh.
Diêu Thế Linh im lặng một hồi lâu mới nói: “Văn Thanh, nếu không chúng ta bán bò nhà mình đi, cái con bò này là bắt đầu nuôi từ nghé con, bây giờ thịt bò cũng không rẻ, so với nhà thì bò bán chạy hơn, mặc dù không bán được năm sáu trăm đồng tiền, nhưng có thể bán được hơn bốn trăm đấy, chúng ta cùng nhau gom góp một chút, vẫn có thể kiếm được hơn một trăm đồng tiền. Con nói đúng không?”
“Mẹ…” Văn Thanh không dám tin nhìn Diêu Thế Linh.
Diêu Thế Linh cười: “Mấy ngày nay không phải con vẫn luôn nghĩ như vậy hay sao?”
Văn Thanh bị đoán đúng tâm tư, cô gật đầu.
“Vậy cũng tốt, bán bò có thể trị bệnh cho một đứa bé, giá trị của con bò bán đi này, sau này tiệm may cũng là của con, mẹ tin con có thể kiếm lại bò.” Diêu Thế Linh nói.
Văn Thanh không hề chớp mắt nhìn Diêu Thế Linh, đột nhiên hốc mặt đỏ lên.
Văn Thanh không hề chớp mắt nhìn qua Diêu Thế Linh, đột nhiên hốc mắt đỏ lên.
“Không có gì, mặc dù tiền quan trọng, nhưng mà người quan trọng hơn.” Diêu Thế Linh hỏi: “Con nói có đúng hay không?”
“Vâng.” Văn Thanh gật đầu.
Sáng hôm sau, Diêu Thế Linh và Văn Thanh cho bò ăn no rồi dắt đến chợ trên huyện, trong chợ bò có rất nhiều bò và dê, nhưng lông mượt, sạch sẽ khỏe mạnh, tốt giống như bò nhà họ Văn cũng không nhiều, thế là có không ít tiểu thương đến hỏi thăm giá cả.
Văn Thanh chọn một hộ nông dân trong đó, sau khi hỏi gia đình, địa chỉ và sau khi mua bò dùng làm gì, giá cả bán ra bốn trăm năm mươi lăm đồng, làm cho cả đám hâm mộ.
“Thế mà bán bốn trăm năm mươi lăm, giá tiền này cao quá.”
“Bò người ta tốt, chính là lúc có sức lực, làm việc cũng tốt.”
“Đúng đó.”
“Có sức lực như thế, xuống ruộng chính là cánh tay đắc lực, bán tiếc thật.”
“…”
Văn Thanh cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà cứu người quan trọng hơn, cô không cố kỵ được nhiều điều như vậy. Trong một đám người đang hâm mộ, Văn Thanh kéo Diêu Thế Linh đến giao lộ ngã tư của huyện chờ xe buýt, chuẩn bị tới bệnh viện thành phố.
Lúc này xe buýt rất ít, một hoặc là hai tiếng mới có một chuyến, giá vé là mỗi người năm xu.
“Phải chờ bao lâu thế?” Diêu Thế Linh hỏi: “Nếu không mẹ về trước đi, con đi một mình cũng được.”
“Hạt đậu đã gieo xong, mẹ trở về cũng không có chuyện gì để làm, đi bệnh viện huyện với con thăm dì Tiếu đi.” Văn Thanh là sợ vừa bán bò nên Diêu Thế Linh khổ sở trong lòng, cho nên mới lôi kéo bà cùng đi.
“Tới, xe tới rồi.” Diêu Thế Linh chỉ về phía bên trái nói.
Văn Thanh nhìn sang theo, quả nhiên thấy một chiếc ô tô nông thôn một cửa cũ nát lắc lư ung dung chạy tới.
“Mẹ, chúng ta lên xe.” Văn Thanh lôi kéo Diêu Thế Linh lên xe, hơn một tiếng đồng hồ đến thành phố Nam Châu, cũng chính là thành thị sau này Văn Thanh và Kỷ Ngạn Quân ở lại, lúc này Nam Châu đã cất bước phát triển, chưa kể đến bốn phía sửa đường, hai bên đường cũng bắt đầu có cửa hàng.
Nhưng mà lúc này Văn Thanh không có tâm tư quan sát Nam Châu, mục đích càng quan trọng hơn của cô là đi tìm dì Tiếu.
Cô đến bệnh viện thành phố, hỏi lễ tân, tìm nửa ngày cuối cùng cũng tìm được phòng bệnh 208.
Trong phòng bệnh có ít người, nhưng mà Văn Thanh đã nhìn thấy dì Tiếu đứng bên giường.
Vẻ ngoài dì Tiếu tiều tụy, bưng một bát cháo gì đó đang cho đứa trẻ trên giường ăn, dáng vẻ nhóc con ước chừng mười tuổi, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt lại rất sáng ngồi ở trên giường, đầu nghiêng qua một bên, chứng tỏ không muốn ăn.
Bên giường có hai người đàn ông và một người phụ nữ hơi lớn tuổi vây quanh.
Văn Thanh phỏng đoán là chồng và cha mẹ chồng của dì Tiếu.
Mẹ chồng của Dì Tiếu vẫn luôn ở bên giường thấp giọng khóc thút thít.