Chương 10: Nhà chồng

“Cô gái hay lắm! Nhà chồng thế này có cho cũng không thèm!”

“Đúng thế, thứ ăn cháo đá bát.”

“Không cần cũng đúng!”

“Sao không đánh cô ta?”

“Đánh cho cô ta khỏi đắc ý.”

“...”

Chương Phương Phương và Kỷ Ninh Chi đều không ngờ lại có nhiều người ủng hộ Văn Thanh như vậy, mặt hai người lúc đỏ lúc trắng.

Văn Thanh làm như không thấy, cô xoay người đi tới trước mặt ông chủ sạp bán đồ ăn, nói: “Ông chủ, cho hai cái bánh bột ngô, hai quả trứng luộc nước trà, hai bát sữa đậu nành ngọt, gói lại.”

Văn Thanh đưa bát gốm trắng cho ông chủ.

Ông chủ sạp ăn vặt nhận lấy rồi nhanh nhẹn gói lại.

Bánh bột ngô năm xu một cái, trứng luộc nước trà sáu xu một quả, sữa đậu nành năm xu một bát. Mỗi loại Văn Thanh đều mua hai phần, tổng cộng hết ba hào hai xu.

Văn Thanh đưa tiền cho ông chủ rồi bê bát gốm trắng đi thẳng một hơi không ngoảnh đầu lại.

Kỷ Ninh Chi, Chương Phương Phương vẫn đứng ở chỗ ban đầu, quần chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Đã thấy chưa? Trên tay cô bé đó có mấy đồng tiền lận, không phải người nghèo đâu, mua hai phần đồ ăn sáng mà mắt cũng không chớp một cái.”

“Tôi biết ngay mà, chúng ta đầu tắt mặt tối gửi gắm hy vọng trên ruộng đồng, hai cô bé này trắng trẻo xinh đẹp, là người đọc sách đúng không? Sao tâm tư lại xấu xa vậy chứ?”

“Đường Thái Tông đã nói Hoàng đế là thuyền, dân là nước mà, hai cô bé này còn ghê hơn Hoàng đế nữa.”

“Ỷ mình là người thị trấn nên muốn đè đầu cưỡi cổ người bên ngoài. Xem kìa, người ta căn bản không thèm đếm xỉa tới hai đứa, vênh váo cái gì mà vênh váo, vênh váo thế mà không biết ngại!”

“...”

Quần chúng vây xem anh một câu tôi một câu không khách khí chút nào, vẻ mặt Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương đều hết sức khó coi. Cuối cùng không nhịn được nữa mà đỏ mắt, bụm khuôn mặt đã đỏ bừng chạy về, đến bữa sáng đã mua cũng không ăn.

Cùng lúc này, Văn Thanh đã tới trước cửa trạm lương thực.

Nhân viên ở trạm lương thực đã có mặt, họ mở cửa nhà kho cao lớn, đẩy bàn cân ra, xung quanh lập tức trở nên ồn ào.

“Đến rồi, có người đến rồi.”

“Đẩy bàn cân ra luôn rồi.”

“Họ kiểm tra lúa có cẩn thận không vậy?”

“Bàn cân có chính xác không thế? Sẽ không cân thiếu lúa nhà tôi rồi bắt tôi nộp thêm nữa đấy chứ?”

“Mấy hôm trước mưa lớn, lúa cũng bị ướt, không biết có thể qua kiểm tra không nữa đây?”

“...”

Sau những tiếng rầm rì không dứt, Diêu Thế Linh đứng dậy, ra sức kéo xe bò đi về phía cổng trạm lương thực.“Mẹ, mẹ.” Văn Thanh đứng từ xa gọi mẹ, khi cô chạy tới trước thì Diêu Thế Linh đã dừng kéo xe bò.“Mẹ, mẹ đừng vội, con thấy họ vẫn còn đang phát số, kiểm tra lương thực theo số thứ tự, mẹ không cần vội.” Văn Thanh đẩy xe bò phụ mẹ.“Con thì hiểu cái gì, mẹ không kéo tới đó nhanh sẽ bị người khác giành trước vài số mất, chúng ta lại phải đợi thêm một lúc nữa.

Văn Lượng, Văn Bằng đang đi học, ở nhà không ai cho bò ăn, bọn chúng đói chạy mất thì biết làm sao? Còn nữa, Văn Lượng, Văn Bằng đều đang tuổi ăn tuổi lớn, đi học về là phải ăn cơm.

Mẹ phải về sớm nấu cơm cho hai đứa nó, không có thời gian lãng phí ở đây đâu.” Diêu Thế Linh nói. Văn Thanh rơi vào im lặng, càng tiếp xúc với mẹ cô càng cảm thấy mẹ yêu mình, yêu Văn Lượng, yêu Văn Bằng còn sâu đậm hơn người cha đã mất của mình, càng thế cô càng hối hận vì sự ngu xuẩn kiếp trước của mình. May mà cô đã trùng sinh.“Mẹ, mẹ ăn sáng trước đã.” Văn Thanh đưa bát gốm trắng cho mẹ, thuận thế đó nhận xe bò. Diêu Thế Linh mơ màng nhận bát gốm trắng, bà lập tức nhíu mày trách cứ: “Văn Thanh, sao con lại mua nhiều thế này? Chừng này phải tốn bao nhiêu tiền đây!”Văn Thanh cười đáp: “Mẹ, chỉ một lần này thôi, con đảm bảo lần sau sẽ không tiêu lung tung nữa.” Diêu Thế Linh nghe thế mới không càm ràm nữa. Trong lúc hai mẹ con đang ăn sáng, nhân viên của trạm lương thực đã bắt đầu kiểm tra lúa.

Có ba nhân viên quản lý, họ đều mặc đồ lao động màu xám.Trong tay nhân viên công tác đầu tiên cầm một thanh kim loại gấp mép chọt chọt vào bao lúa, khi rút thanh kim loại ra, mặt lõm liền chứa đầy lúa mạch.

Nhân viên công tác này gảy lúa ra, kiểm tra xem trong lúa có xác lúa, có cát hay lúa lép...! có đảm bảo chất lượng hay không.

Sau đó người này lại lấy hai hạt lúa thảy vào miệng, cắn thử kiểm tra độ khô giòn của hạt lúa. Đủ loại kiểm tra, một người không đủ tiêu chuẩn thì phải kéo về, phải thanh lý thì thanh lý, phải phơi thêm thì phơi thêm, không được thương lượng. Không ít người lo sợ rằng lúa của mình sẽ không qua kiểm tra phải kéo lại về nhà, vừa tốn sức vừa mất thời gian.

Nhưng lại có vài người đầu cơ trục lợi, trộn lẫn một ít cát đá vào trong để giao ít đi vài cân lương thực. “Lúa nhà chúng ta nhất định có thể qua ngay trong lần đầu.”