Lục Lập theo bản năng đi về phía trước vài bước, sau đó lại nhận ra hình như có gì đó không đúng, anh vì sao phải nghe lời cô? Cô còn dám mặt dày kêu anh đến đó sao?
Nghĩ đến đây anh liền vội vàng lùi về phía sau mấy bước: "Cô... cô tự mình đứng dậy đi." Lục Lập che miệng mình lại hoảng hốt, tại sao anh lại lắp bắp?!
Loại cảm xúc này hoàn toàn không phải của anh, nó làm anh sinh ra cảm giác muốn chạy.
Nhìn tên khốp khϊếp xoay người bỏ chạy, Lâm Thanh Chỉ cắn răng từ trên mặt đất đứng lên vỗ vỗ tay, trong mắt hiện lên lửa giận, cô dùng thời gian mấy trăm năm để chờ đợi anh vậy mà anh lại dám chạy.
Cô bước nhanh chạy lên mấy bước, sau đó tung người bay lên không, hung hăng đá một cước vào vị trí sau lưng anh.
Lục Lập vốn đang chạy về phía trước không có phòng bị, theo quán tính cộng thêm lực từ cú đá anh cứ thế loạng choạng ngã sấp trên mặt đất.
Lâm Thanh Chỉ vỗ vỗ tay chậm rãi đi qua, sau đó ngồi xổm xuống lạnh nhạt nhìn anh: "Còn dám chạy nữa không?"
Nói xong cũng không đợi anh trả lời đã đưa tay nhéo lấy lỗ tai Lục Lập, nhìn phía sau tai của anh.
Quả nhiên, có một đóa hoa mai nhỏ màu đỏ tươi ở phía sau vành tai của anh, giống như của một đứa nhỏ tiện tay vẽ nguệch ngoạc tuy trông ấu trĩ nhưng lại rất đáng yêu.
Lúc này Lục Lập nằm sấp trên mặt đất tựa như con cừu non mặc cho người ta cắt xén.
Anh cảm thấy thanh danh cả đời này của mình đều đã bị hủy trong tay đứa xấu xí này rồi, có phải bởi vì hôm nay lúc ra ngoài anh quên không xem lịch, cho nên mới không những bị đánh, mà còn bị người ta đùa giỡn lưu manh hay sao?!
Cảm nhận được xúc cảm của ngón tay sau tai không những không dừng lại mà còn đang tiếp tục trượt về phía cổ, Lục Lập bị kích đến cả người đều run rẩy, vội vàng xoay người mở to hai mắt nhìn về phía cô: "Cô! Cô muốn làm gì? ”
Ô ô, đứa con gái này cũng quá càn rỡ rồi, lưu manh! Cô tuyệt đối chính là nữ lưu manh!
Động tác của Lâm Thanh Chỉ cũng dừng lại theo lời nói của Lục Lập, cô vốn là theo bản năng muốn bóp cổ anh.
Bề ngoài tên già thối kia tuy nhìn toàn là da thịt dày thô ráp, nhưng thật ra làn da ở phía sau cổ lại đặc biệt vô cùng trơn trượt thoải mái, cô vẫn luôn không khống chế được bóp vài cái.
Mỗi lần như vậy tên già thối lão đều nói rằng cô giống như đang bóp chó, cô vừa rồi cũng chỉ là hành động theo bản năng.
Nhìn người ngã trên mặt đất vẻ mặt ngơ ngác, mày kiếm mắt phượng, sóng mũi cao, mơ hồ lộ ra vài phần bóng dáng của tên già thối, tên già đấy luôn nói rằng trước khi hắn bị hủy dung vốn là một mỹ nam tử.
Cô liếc mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất.
Là thế này sao? Một tên xấu xí, vừa xấu vừa gầy.
Sau này nhất định phải cho ăn nhiều một chút bù đắp cho tương lai.
Lục Lập hoảng hốt khi bị cô liếc mắt quan sát từ trên xuống dưới, rất nhanh liền bình tĩnh mở miệng nói: "Tôi biết mình đẹp trai, nhưng cô cũng đừng mê luyến tôi như vậy, tôi vốn là một huyền thoại.”
Nói xong còn có chút nghi thức đưa tay vuốt tóc của mình một cái.
Sau đó, anh đột nhiên nhìn thấy đứa con gái xấu xí trước mặt "phốc" một tiếng liền nở nụ cười.
Anh vuốt đầu khó hiểu, bất quá nhìn người nọ môi cong cong cười, trong lòng không hiểu sao cũng theo đó mà cảm thấy thoải mái.
Lâm Thanh Chỉ cảm thán, quả nhiên, bất luận là kiếp trước hay đời này anh cũng đều không có liêm sỉ da mặt dày như vậy.
Lâm Thanh Chỉ đứng lên, vươn tay đưa qua: "Này! Tên xấu xí, mau đứng lên, nếu không mặt anh sẽ biến dạng mất."
Lục Lập: !!!
Xấu xí?!
Biến dạng?!
…
Bác sĩ đưa tay dán một miếng băng dán vào mũi Lục Lập, mắng to: "Một người đàn ông trưởng thành, chỉ mới té bị thương ở mũi một chút như thế thôi mà sao lại hoảng sợ đến thế? Tự mình mua một miếng băng dán để dán lại không phải là xong rồi sao? Lần sau nhớ chú ý, đã lớn rồi phải thận trọng."
Nói xong lại nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đứng bên cạnh: "Còn cô nữa, con gái phải có thái độ của con gái, sao có thể chỉ vì một lời không hợp liền đánh, cô xem cô đánh anh ta đến thế nào đây này." Nói xong liền đưa tay xốc quần áo còn in dấu chân của Lục Lập lên.
Áo khoác vừa vén lên đã để lộ ra sóng lưng màu lúa mì, bên trên có một tầng cơ bắp bao phủ trông vô cùng mạnh mẽ lại rắn chắc, lúc này tại vị trí chính giữa lại xuất hiện một vết bầm tím.
Cũng chỉ có thẩm mỹ của Lâm Thanh Chỉ có chút vấn đề, đổi lại là một người khác sẽ không ai dám nói Lục Lập là tên xấu xí, ngũ quan anh cứng rắn như đao gọt, dáng người cao ngất rắn chắc, ăn mặc bình thường nhìn trông gầy gò nhưng khi cởϊ qυầи áo lại có da có thịt, hơn nữa gia thế còn hoàn mỹ. Ở trong thời đại mới giải phóng này, anh chính là một khối bánh bao thơm tho biết đi lại.