Lâm Thanh Chỉ cẩn thận suy nghĩ một chút, cô nấu cơm không tốt, làm quần áo thì càng không thể, thậm chí ngay cả làm ruộng cũng không biết.
Ở thế giới kiếp trước, đều là dùng vũ lực để đáng giá thực lực nhận cơm ăn, hàng tháng tông môn còn phát bạc cho toàn phái, cho dù có đói bụng đi nữa thì cũng chỉ cần tùy tiện đi dạo một chút là đã có thể bắt được một con thỏ hoang, hiện tại ở thế giới kiếp này thật sự làm cho cô đau đầu, ngay cả nói cũng không thể nói lung tung, bằng không còn có thể làm cho người nghe tức đến chết.
Cô cảm thấy cô phải đi ra ngoài, tìm cho chính mình một con đường sống, cô không có khả năng cả đời ở lại cái thôn nhỏ này, đây là một thế giới mới, cho dù không vì Lục Lập cô cũng muốn mang theo bà nội Lâm cùng nhau đi ra ngoài nhìn một cái.
Cô dựa vào trí nhớ chính mình gian nan làm một bữa cơm, lại thêm dưa cải dì Tề hàng xóm sát vách đưa tới, Lâm Thanh Chỉ cùng bà nội Lâm coi như đã được một bữa cơm no bụng.
Cơm nước xong Lâm Thanh Chỉ bưng đến nước sôi đã sớm lạnh đến ấm áp, cầm thêm thuốc, để bà nội Lâm tự mình uống thuốc.
Bà nội Lâm vừa đem thuốc bỏ vào trong miệng, Lâm Thanh Chỉ liền đưa vại trà tới bên miệng bà để bà nuốt thuốc xuống.
Cũng không biết là bởi vì ăn cơm hay là bởi vì nước dinh dưỡng ngày hôm qua được truyền có hiệu quả, bà nội Lâm hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Uống hết thuốc, bà nội Lâm nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Ngày hôm qua, lúc tiễn chàng trai kia trở về cháu có cám ơn người ta hay không?"
Nghĩ đến Lục Lập, sắc mặt Lâm Thanh Chỉ có chút lạnh nhạt: "Đã cảm ơn." Người đã ném ra ngoài, còn việc có thể trở về được hay không cô không quan tâm.
Nếu như lần này anh thật sự không trở lại, chờ ngày nào đó có thời gian cô liền đem người trói lại "ngủ" cùng, sau đó đem anh vứt bỏ không bao giờ tìm anh nữa.
Anh là tên lừa đảo nói chuyện không giữ lời, căn bản là không có nhận ra cô!
Bà nội Lâm bỏ vại trà xuống, nói với Lâm Thanh Chỉ: "Thanh Chỉ, cháu đỡ bà ra ngoài một chút đi, ở trong phòng quá nhiều thật buồn chán."
"Vâng, bác sĩ cũng nói bà nên thường xuyên đi ra ngoài phơi nắng một chút."
Lâm Thanh Chỉ đỡ bà nội Lâm dạo ở trong sân một vòng, sau đó lại đỡ bà ra khỏi cửa, bởi vì bà nội Lâm nói bà muốn đi đến cửa thôn ngồi.
Lâm Thanh Chỉ cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đỡ bà đi.
Tới cửa thôn, Lâm Thanh Chỉ dựa theo trí nhớ trong đầu lần lượt chào hỏi từng người: "Dì Tề, chú Lưu, mẹ Trương,..."
Các cụ, các bác ở cửa thôn cứ như đã quên ngày hôm qua Lâm Thanh Chỉ đã làm sôi nổi từng người lên tiếng trả lời.
Sau đó cùng bà nội Lâm chào hỏi nói: "Mẹ Cương Ngọc, thân thể đã tốt hơn rồi sao?"
"Đúng vậy! Đã tốt hơn nhiều, đều nhờ có Thanh Chỉ, thiệt thòi cho con bé..." Tiếp đó bà nội Lâm bắt đầu nói về Lâm Thanh Chỉ đã đem mình đi khám bệnh như thế nào, lại từ đó nói đến chuyện đại phòng cùng nhị phòng nhà họ Lâm, cuối cùng còn giải thích ngày đó cô là bởi vì nhìn thấy bà đói đến thiếu chút nữa té xỉu nên mới chính mình đi nhị phòng nhà họ Lâm lấy đồ đạc.
Mọi người nghe xong đều thổn thức, nhao nhao cảm thấy hôm qua Lâm Thanh Chỉ làm ra hành động như vậy đều là vì lý do chính đáng.
Lâm Thanh Chỉ đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn bà nội mình mở to mắt nói dối, bà hôm qua lúc nào đói đến té xỉu? Không phải lúc trở về còn ngủ thϊếp đi hay sao?
Lúc này, Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ cũng vừa đúng lúc chạy đến.
Hai bà sau khi bàn bạc với nhau xong, vừa rồi liền nhanh chân chạy đến cái chòi phía đông của hai bà cháu, không ngờ lại phát hiện không có ai ở bên trong, cửa ở phía trước cũng đều đóng chặt, hỏi thăm thì nghe được hai người đã đi đến cửa thôn, liền vội vàng chạy đến.
Cửa thôn là địa điểm tụ họp của rất nhiều người trong thôn, cho nên nó cũng chính là nơi truyền bá đi chuyện bát quái rất nhanh.
Hai bà nếu không phải vì đột nhiên biết được chuyện của Lục Lập, đoán chừng đã sớm nhanh hơn bà nội Lâm đến cổng thôn giả vờ đáng thương, nhưng hiện tại đã chậm hơn một bước, những chuyện không nên nói và nên nói đều đã bị bà nội Lâm nói xong hết.
Thời điểm Lưu Đinh Đinh cùng Trần Mỹ Mỹ vừa chạy đến, đã nhìn thấy bà nội Lâm đang ngồi ở ví trí trung tâm, xung quanh là một vòng cụ ông, cụ bà đang vây quanh an ủi.
Hai người liếc nhau, trong lòng tức khắc lộp bộp một cái, bà già chết tiệt này vừa ở bên đó nói lung tung cái gì đây!
Chân hai người lập tức bước nhanh hơn vài bước, còn chưa tới nơi đã lớn tiếng hét lên: "Mẹ!"
Mọi người nghe thấy tiếng hét đều đồng loạt nhìn lại, đập vào mắt chính là hai người mà vừa rồi bọn họ vừa thảo luận trong miệng xong, trong mắt ai cũng mang theo sự đánh giá, không nghĩ tới hai người lại là loại người như vậy, đây không phải chính là loại người muốn bức người khác vào chỗ chết hay sao?