Trên cơ bản, nếu ai có quan hệ thân thiết với Lục Lập, kể cả nhà họ Lục đều biết đến việc từ nhỏ Lục Lập đã luôn tìm một thứ, bọn họ chỉ biết được đó là một sợi dây chuyền, nhưng cụ thể hình dáng thế nào thì lại không rõ ràng, Lục Lập vẫn luôn một mực tìm nhưng chưa bao giờ tìm được.
Ngay cả người nhà họ Lục cũng không biết vì sao anh lại muốn tìm sợi dây chuyền đấy, Tôn Minh Thiên cũng không biết, nhưng cậu biết rõ ngay từ đầu Lục Lập vì tìm sợi dây chuyền đấy mà đã bị lừa gạt rất nhiều lần, gây ra rất nhiều chuyện, về sau mới dần dần thu liễm một chút, thu liễm lại đến mức làm cho mọi người đều cho rằng anh đã thật sự buông tha.
Lục Lập chỉ "Ừm" một tiếng, không nói nhiều. Anh đánh giá Tôn Minh Thiên từ trên xuống dưới một vòng, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi có một người bạn, người đó có hỏi tôi một câu hỏi..."
"Bạn bè? Cậu có bạn bè ở đây sao? Kết giao khi nào?"
Tôn Minh Thiên nghi hoặc: "Tôi nhớ trước kia cậu rất hiếm khi về đây, số lần tôi đến đây còn nhiều hơn cậu, cậu ở đây còn có thể kết giao thêm bạn bè sao? Với cái tính tình này của cậu?"
"Cậu có thể im lặng, nghe tôi nói đến trọng điểm hay không? Còn vấn đề bạn bè, đó lại là một vấn đề khác."
Tôn Minh Thiên tò mò: "Vấn đề gì?”
Lục Lập suy nghĩ một chút, bắt đầu diễn tả: "Nếu có người lấy cậu làm người thay thế cho người khác, cậu sẽ xử lý như thế nào? ”
"Đây là vấn đề trọng điểm sao?" Tôn Minh Thiên hơi sửng sốt.
Sau đó suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã đưa ra câu trả lời: "Thật ra, câu hỏi này khá đơn giản!"
"Cậu có còn nhớ bạn trai của Tinh Tinh không? Cô ấy có một người bạn trai, người mà vì cô ấy nhảy sông vào mùa đông đấy!"
Lục Lập nhíu mày: "Trần Hải Thanh?"
"Đúng, chính là anh ta!" Tôn Minh Thiên vỗ tay tiếp tục nói: "Trần Hải Thanh đối với Lưu Tinh Tinh không phải rất tốt sao? Tốt đến mức làm cho người khác cảm thấy anh ta giống như một người hầu! Kết quả là, cậu có biết gần đây đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Chuyện gì?"
"Bọn họ chia tay rồi, là Trần Hải Thanh đề nghị trước!"
"Lúc biết chuyện tôi chỉ muốn nói, Trần Hải Thanh quá lợi hại rồi, đoán chừng xưa nay chỉ chờ tới thời khắc đấy! Anh ta làm cho Lưu Tinh Tinh quen thuộc với sự yêu chiều của mình, sau đó đến khi Lưu Tinh Tinh thật sự muốn gả cho anh ta, thì anh ta lại nói không thích muốn chia tay!"
"Cậu không biết đâu, Lưu Tinh Tinh chính mình đau lòng đến muốn chết."
Nói đến đây, Tôn Minh Thiên đến chút biểu cảm thương hại cũng không có.
"Bất quá đây cũng là do cô ta tự mình tạo ra, mỗi ngày đều sai khiến Trần Hải Thanh một chút mặt mũi cũng không cho anh ta, nói tát liền tát, nói hắt rượu liền hắt rượu, chúng ta còn tưởng rằng Trần Hải Thanh là người chỉ biết nhẫn nhịn, nào có ai ngờ anh ta chỉ là đang chờ Lưu Tinh Tinh muốn gả cho mình liền ngay lập tức nói chia tay, Lưu Tinh Tinh cầu xin như thế nào cũng vô dụng, hiện tại cô ta hối hận đến mức cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng mà khóc! Ai nha, cậu nói thử xem tại sao trước kia có nhau thì không trân trọng, rồi bây giờ lại hối hận."
Nhìn Tôn Minh Thiên kể đến cao hứng, Lục Lập cau mày: "Chuyện này thì có liên quan gì đến vấn đề mà tôi đã nói? ”
Tôn Minh Thiên vỗ tay một cái rõ to: "Đương nhiên là có quan hệ! Coi cậu ta như thế thân, bản chất không phải chính là không coi trọng cậu ta hay sao? Cậu nói với người bạn kia của cậu, hãy hết mình dụng tâm đối tốt với đứa con gái kia đi. Chờ đứa con gái kia cảm nhận được ý tốt của cậu ta muốn tiến thêm một bước cậu ta liền tàn nhẫn rời đi, đến lúc đấy đứa con gái kia chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận giống như Lưu Tinh Tinh vậy!"
Lục Lập có chút nghi ngờ: "Có được hay không?"
Tôn Minh Thiên nhíu màu không vui: "Sao lại không được? Gϊếŧ người tru tâm (*) chính là như thế! Cậu đã bao giờ nghe nói rằng cái chết từ tinh thần còn lợi hại hơn cái chết da thịt gấp nhiều lần hay không? Như thế mới thật sự là tột cùng của đau đớn."
(*) Gϊếŧ người tru tâm: Gϊếŧ bằng hình thức gϊếŧ người ngoài xá© ŧᏂịŧ, không bằng đánh vào điểm yếu tâm lý - Bị đánh thẳng vào tâm can còn đau hơn bị gϊếŧ chết.
Lục Lập vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, mới lần nữa cất giọng hỏi: "Như vậy thật sự được sao?"
Tôn Minh Thiên khẳng định: "Chắc chắn được!"
Lục Lập chôn chân tại chỗ im lặng mà suy tư, con ngươi màu đen cuối cùng cũng xẹt qua một tia sáng sáng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười xấu xa.