Trải qua một đêm, cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Người Phùng gia đều ghét bỏ cô, cũng không quản sống chết của hai con gái nhỏ. Nếu cô gϊếŧ chết Phùng Nhị Cường, bọn họ khẳng định sẽ không giúp cô che giấu sự thật.
Vì phòng ngừa sự phẫn hận làm cho mình mất đi lý trí, cô vẫn là nhanh chóng giải quyết ly hôn cùng với Phùng Nhị Cường là tốt hơn hết. Dù sao cháu gái trong mắt của người Phùng gia căn bản không phải là người .Hơn nữa con gái lớn cùng con gái nhỏ của cô phải nuôi ít nhất mười mấy, hai mươi mấy năm nữa thì mới đến tuổi lấy chồng. Một khi cô ly hôn, Phùng Nhị Cường khẳng định sẽ không tranh quyền nuôi nấng con gái với cô.
Chỉ là, sau khi ly hôn, về sau cô làm như thế nào để nuôi sống được mình cùng con gái đây? Hơn nữa cô còn muốn ba mẹ con cô phải có những ngày tốt, càng ngày càng tốt.
Đời trước, Chu Thu Bình sống ở nông thôn đến khi quê nhà bị nước lũ ngập hết mới bị bắt vào thành làm công. Từ lúc đó cô mới dần dần thấy rõ được, phụ nữ sau khi ly hôn vẫn có thể sống được. Hơn nữa còn không bị nam nhân kéo chân sau, còn có thể sống càng dễ chịu càng xuất sắc hơn.
Đáng tiếc cô tỉnh ngộ quá muộn, lại bị tính ích kỷ của con trai nuôi ảnh hưởng, thẳng đến khi chết vẫn không đạt được tự do.
Đời này, cô sớm làm tính toán.
Muốn kiếm tiền như thế nào đây? Vào xưởng đi làm khẳng định là không được. Không nói đến các xí nghiệp ở trấn tình hình kinh doanh lên lên xuống xuống, thì ngay cả các xí nghiệp quốc doanh về sau cũng đều trải qua tình trạng bị cho nghỉ việc. Hơn nữa để chăm sóc được hai con gái nhỏ nếu cô mà làm công nhân thì thời gian cũng không cho phép.
Vẫn là nên làm mua bán nhỏ đi, cô đời trước vào thành làm công nhân sau đó đi bán quá quần áo rồi giày, cũng đã bán đồ ăn vặt rồi phát triển thành một tiệm cơm. Tuy rằng sau này bởi vì chính sách thay đổi, hơn nữa còn bị cái gậy thọc cứt Phùng Nhị Cường không ngừng gây hoạ, đến cuối cùng cửa hàng đều bị bán đi, ngoài ra còn phải ôm một đống nợ. Nhưng mà tốt xấu gì cũng coi như cô đã tích luỹ được một chút kinh nghiệm.
Cô không thể kiếm tiền ở trấn trên được. Bằng không Phùng Nhị Cường khẳng định sẽ quấn tới. Ít nhất cô phải đi huyện thành, làm cho hắn không dễ dàng tìm được mẹ con các cô.