Chương 9

Trịnh Văn Quảng ngược lại không biết những quanh co này, lúc trước cũng là trùng hợp, lúc hắn trở về chuẩn bị cùng Nhan Vũ Hà kết hôn đã cứu được Chung Tiểu Điềm ở trạm xe, mặc dù Chung Tiểu Điềm là cô gái thành phố, nhưng có mẹ kế thì sẽ có ba dượng, mẹ kế vì lễ hỏi muốn gả cô cho một người đã ly hôn.

Sau khi trở lại nông thôn Trịnh Văn Quảng mới biết được chuyện Nhan Vũ Hà từ hôn, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng hắn cũng biết chuyện đã thành kết cục đã định, vì thế hắn chuẩn bị chờ Nhan Vũ Hà thành hôn rồi mới rời đi.

Không ngờ gặp được Chung Tiểu Điềm đến nông thôn thăm người thân, càng không nghĩ tới hai người nói chuyện lại bị mẹ hắn nhìn thấy, cũng làm cho mẹ hắn nổi lên tâm tư khác.

Ngoại trừ Nhan Vũ Hà ra, kết hôn với ai khác hình như cũng không khác gì mấy, cho nên chuyện Nhϊếp Tiểu Bình đề nghị đính hôn với Chung Tiểu Điềm, Trịnh Văn Quảng chỉ suy nghĩ một chốc đã đồng ý, trước kia hắn vẫn nhận định Nhan Vũ Hà là vợ của mình, hiện tại Nhan Vũ Hà đã kết hôn, cho nên dù vợ mình là ai cũng không khác là bao.

Cứ như vậy, Trịnh Văn Quảng và Nhan Vũ Hà kết hôn cách nhau một tháng, ấn tượng của người trong nhà đối với Chung Tiểu Điềm cũng không tệ, sau khi cô ta đề nghị nhờ người nhà giúp đỡ để Nhan Vũ Hà được điều vào thành phố, cảm quan của người trong nhà đối với cô ta càng tốt hơn, cảm thấy đây thật sự là một cô gái tốt bụng hiếm có, tâm tư rộng rãi không keo kiệt.

Trịnh Văn Quảng cũng cảm thấy Chung Tiểu Điềm rất tốt, ít nhất không bởi vì hôn ước trước đó của hắn và Nhan Vũ Hà mà có ý kiến với Nhan Vũ Hà.

Tuy rằng kết hôn vài năm, nhưng Trịnh Văn Quảng vẫn trước sau như một đối với Nhan Vũ Hà, dù sao từ nhỏ đối tốt với cô đã thành một loại thói quen, hơn nữa Tri Tri vẫn là con gái nuôi của mình.

Nhưng từ sau khi Nhan Vũ Hà kết hôn đã bắt đầu tránh hiềm nghi, cho dù mình gửi cho cô cái gì cô cũng sẽ không nhận hoặc là trả lại, cũng may sau đó Chung Tiểu Điềm chủ động nhận lấy việc này, nói Nhan Vũ Hà như vậy là bởi vì Tống Tiền Tiến sẽ để ý, dù sao giữa hai người bọn họ đã từng có hôn ước.

Bởi vì hàng năm chỉ có một lần nghỉ thăm người thân, cho nên tính ra Trịnh Văn Quảng cũng sắp bảy năm không gặp Nhan Vũ Hà rồi, cho nên hắn cảm thấy hết sức khinh thường đối với sự để ý của Tống Tiền Tiến, một người đàn ông, thậm chí ngay cả chút lòng rộng lượng này cũng không có.

"Đúng rồi, em đã hẹn với Vũ Hà bọn họ rồi, chờ chúng ta từ nông thôn trở về hai người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, hiện tại anh đã chuyển nghề trở về, về sau hai nhà chúng ta càng phải đi lại nhiều hơn.

"

“Mấy năm nay vất vả cho em rồi, Tiểu Điềm.

" Những lời này Trịnh Văn Quảng nói thật lòng thật dạ, mình một mực ở bộ đội, trong nhà xử lý gọn gàng ngăn nắp đều nhờ có Chung Tiểu Điềm.

“Nói vất vả cái gì chứ, đây vốn là việc em nên làm mà.

”Nói xong Chung Tiểu Điềm ra vẻ ngượng ngùng rũ mí mắt xuống.

"Ba, vậy sau này ba có thể lái xe đưa con đi học không?”Trịnh Viện Viện chớp chớp mắt nhìn về phía Trịnh Văn Quảng phía trước, đến lúc đó người trong lớp nhất định sẽ hâm mộ cô ta đến chết.

“Đương nhiên có thể rồi, con cùng lớp với Tri Tri, ba sẽ cùng đưa hai đứa đi.

"

Bởi vì lúc ba của Nhan Vũ Hà hấp hối mình đã đồng ý chăm sóc cô thật tốt, cho dù cô gả cho người khác, Trịnh Văn Quảng vẫn không thể quên lời hứa lúc trước của mình.

“Tống Tri Tri đi cùng mẹ, không cần ba đưa đâu.

”Cô bé không muốn đi cùng Tống Tri Tri.

“Được, vậy ba đưa một mình con đi thôi.

”Đối với yêu cầu của con gái, Trịnh Văn Quảng sẽ không cự tuyệt.

“Yeah, cám ơn ba, con biết ba là tốt nhất.

”Trịnh Viện Viện vẻ mặt hoan hô.

Chung Tiểu Điềm thấy thế, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng.

Bởi vì mẹ con Chung Tiểu Điềm có khúc nhạc đệm này, không khí trong nhà dường như ngưng đọng lại, cuối cùng vẫn là Tống Tri Tri phá vỡ trầm mặc: "Mẹ, hôm nay chúng ta ở nhà làm cái gì?"

"Mẹ muốn phê sửa bài tập, Tri Tri muốn làm cái gì?"

Tống Tri Tri nghĩ nghĩ quay đầu nhìn Tống Tiền Tiến: "Hôm nay ba có ra ngoài không ạ?”

Tống Tiền Tiến lắc đầu: "Mấy ngày nay ba đều ở nhà.

"

Xe của bọn họ chạy đường dài, bình thường sau khi trở về đều nghỉ ngơi ba năm ngày mới tiếp tục.

“Mẹ muốn phê sửa bài tập, chúng ta làm chút sủi cảo đi ạ.

”Thời tiết tháng ba làm sủi cảo có thể để hai ngày, sáng mai cô muốn ăn sủi cảo hấp.

“Được, vậy chúng ta đi mua bột mì và thịt trước.

”Hiện tại mua đồ không cần vé, bình thường mọi người đều muốn ăn là mua.

Đợi đến khi hai ba con đi ra ngoài mua nguyên liệu làm sủi cảo, Nhan Vũ Hà ngồi ở trước bàn phê sửa bài tập, mới vừa mở sách bài tập ra trong đầu liền nhớ tới lời của Chung Tiểu Điềm ngày đó, Tống Tiền Tiến thật sự để ý hôn ước trước kia của cô và Trịnh Văn Quảng sao?

Còn cả chuyện rơi xuống nước, nếu quyết định cho Tri Tri một hoàn cảnh trưởng thành bình thường, vậy có một số việc quả thật nên nói rõ ràng không thể giấu ở trong lòng mới đúng.

Tống Tri Tri nhìn thoáng qua người không chớp mắt bên cạnh đột nhiên nói: "Ba, có phải mẹ không thích quay về nhà bà nội Trịnh Viện Viện không ạ?"

Đối với Nhϊếp Tiểu Bình, Tống Tiền Tiến cũng không thích, cũng không phải vì mẹ Trịnh Văn Quảng mà là vì chuyện năm đó nhận người thân.

Bà ta rõ ràng không hài lòng Nhan Vũ Hà là người được chọn làm vợ, rồi lại đưa ra đề nghị nhận người thân vào lúc đó, bà ta ngược lại có được thanh danh tốt nhưng không nghĩ tới cảm thụ của Nhan Vũ Hà, dưới tình huống như vậy cô có thể cự tuyệt sao?

Nếu cô thật sự cự tuyệt, phỏng chừng mọi người trong đại đội đều sẽ nói cô không biết điều, cô vì giành được thanh danh tốt, không để ý đến cảm thụ của người khác chút nào, chỉ bằng vào một điều này cũng đủ Tống Tiền Tiến không thích bà ta.

Huống chi Tống Tiền Tiến còn suy đoán bọn Tống Đại Vượng trực tiếp đến nhà Nhan Vũ Hà cầu hôn sau lưng mình cũng không thoát khỏi quan hệ với Nhϊếp Tiểu Bình.

Thấy Tống Tiền Tiến không nói lời nào, Tống Tri Tri không khỏi quơ quơ bàn tay to của anh, giả bộ không vui nói: "Ba, con hỏi ba đó.

"

Tống Tiền Tiến đưa tay sờ sờ tóc của cô bé, không trực tiếp trả lời ngược lại hỏi: "Vậy Tri Tri thích bà nội Nhϊếp không?"

Tống Tri Tri thẳng thừng thốt ra: "Không thích ạ.

"

"Vậy thì đúng rồi, người ba không thích thì mẹ đương nhiên cũng không thích.

" Tống Tiền Tiến cười nói.

Tống Tri Tri nhíu mày, nghĩ tới lời vừa thốt ra, đó hẳn là bản năng của nguyên chủ.

Chẳng qua l phản ứng đầu tiên của con người là chân thật nhất, xem ra mẹ Trịnh Văn Quảng ở đây cũng không phải dạng hiền lành như trong sách, cũng đúng, dù sao hiện tại mình cũng không phải là cháu gái ruột của bà ta.

Tống Tri Tri gõ gõ đầu, lại nhắc nhở mình không thể dùng miêu tả trong sách để phán định một người nữa, hiện tại tất cả đều đã thay đổi rồi.