Về đến nhà, Tống Tiền Tiến đi thẳng vào phòng bếp, để Tống Tri Tri ở bên ngoài chơi, Tống Tri Tri lại đi theo anh vào phòng bếp: "Ba, con giúp ba, chúng ta cùng nhau nấu cơm chờ mẹ trở về.
”
“Được, vậy ba cảm ơn Tri Tri đã hỗ trợ.
" Trong đầu Tống Tiền Tiến đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Trước kia ở nhà họ Tống, anh không chỉ phải chăm sóc cho cặp song sinh mà còn phải ôm đồm tất cả việc nhà trong nhà, bao gồm nấu cơm, khi đó anh thật ra rất thích nấu cơm.
Bởi vì nếu anh nấu cơm thì có thể nấu nhiều hơn một chút, có thể cho mình ăn nhiều hơn đôi chút, lúc xào rau cũng sẽ cho nhiều dầu một chút, như vậy đồ ăn xào ra cũng sẽ ngon hơn một tí.
Nhưng Hồ Chiêu Đễ rất nhanh đã phát hiện việc này, mà hung hăng giáo huấn anh một trận, sau đó lại khóa mấy thứ gạo mì dầu này lại, trước khi nấu cơm mới đưa cho anh, cho tới lúc đó, nấu cơm đã thành chuyện Tống Tiền Tiến chán ghét nhất.
Sau khi kết hôn với Nhan Vũ Hà, anh mới bắt đầu nấu cơm.
Ở nhà họ Tống nhiều năm như vậy nên mỗi lần nấu cơm, cho dù cả nhà đều ở nhà cũng không có ai đến hỗ trợ, bên ngoài là tiếng một nhà bốn người nói chuyện phiếm, mà mình trong phòng bếp giống như bị bọn họ đuổi đi, khi đó anh còn không rõ vì sao hai vợ chồng Tống Đại Vượng phải đối xử với anh như vậy, cùng là con trai, vì sao cặp song sinh cũng không cần làm cái gì, mà anh lại phải làm hết mọi chuyện.
Nhớ tới chuyện cũ, lại nhìn thấy Tống Tri Tri ngồi xổm bên cạnh nhặt rau, Tống Tiền Tiến chỉ cảm thấy trong lòng thỏa mãn trước nay chưa từng có, hiện tại anh cũng là người có người nhà rồi.
*
Ngày đó lấy danh nghĩa trả tiền cố ý chế nhạo Nhan Vũ Hà một phen, Đồ Xuân Hoa đã thật lâu không đi tìm bọn họ, bởi vì cô ta đang bận rộn kiếm tiền.
Tháng trước Thạch Đầu cũng được cô ta đưa đi nhà trẻ, đây là lần đầu tiên Đồ Xuân Hoa tự mình cảm nhận được có tiền trong thành phố là một chuyện quan trọng cỡ nào.
Trường học làm ăn càng ngày càng tốt, bởi vì cô ta thường xuyên ở trước mặt những học sinh kia tỏ vẻ mình là thân thích của Nhan Vũ Hà cùng Chung Tiểu Điềm, cho nên so với những sạp khác, những học sinh này càng nguyện ý mua bánh bao màn thầu của cô ta hơn.
Đồ Xuân Hoa mỗi ngày đều bận rộn muốn Tống Vinh Hoa hỗ trợ, nhưng mỗi lần hắn ta chỉ xuất hiện vào buổi sáng lúc thu tiền, chờ tiền tới tay sẽ lại đi.
Tuy Đồ Xuân Hoa tức giận nhưng cũng không quản được Tống Vinh Hoa, lại nghĩ đều là người một nhà, tiền ở trong tay ai không phải đều giống nhau.
Tống Vinh Hoa từ sau khi không đi khiêng vác đã bắt đầu thanh nhàn, mỗi sáng đi theo Đồ Xuân Hoa một hồi thu tiền xong liền trở về.
Lúc không có việc gì làm hắn ta sẽ đi dạo quanh lân cận, phát hiện trong sân bên cạnh mỗi ngày đều có người đánh bài.
Ngay từ đầu hắn ta cũng không biết đánh bài như thế nào chỉ muốn tham gia náo nhiệt thuận tiện gϊếŧ thời gian, nhưng sau đó nhìn thấy có người thắng tới mức hà bao phồng lên, tâm tư của hắn ta bắt đầu rục rịch, cái này lấy tiền còn nhanh hơn so với Đồ Xuân Hoa bán bánh bao, vì thế Tống Vinh Hoa ôm tâm tình muốn thử gia nhập với những người này.
Đánh bài quả thực mở ra cánh cửa thế giới mới cho Tống Vinh Hoa, từ nay về sau, mỗi buổi sáng hắn ta đúng giờ đi theo Đồ Xuân Hoa đến trường học bán bánh bao màn thầu.
Đồ Xuân Hoa phụ trách tất cả việc vặt vãnh, Tống Vinh Hoa chỉ phụ trách thu tiền, đợi sau khi dọn quán hai người lại cùng đi chợ mua nguyên liệu ngày mai cần.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Vinh Hoa đúng giờ ra ngoài đến sân kia, Đồ Xuân Hoa thì ở nhà làm công tác chuẩn bị cho việc mua bán ngày mai.
Thu nhập mỗi ngày đều đặt ở chỗ Tống Vinh Hoa, Đồ Xuân Hoa cũng từng mở miệng đòi nhưng đều bị Tống Vinh Hoa dùng những lời như cầm đi gửi rồi này đuổi đi.
Đồ Xuân Hoa chưa từng hoài nghi lời nói của Tống Vinh Hoa, nếu hắn ta nói đi gửi tiền vậy khẳng định sẽ đi gửi tiền, cô ta cũng lặng lẽ tìm giấy bút ghi sổ lại, mỗi lần nhìn thấy con số trên sổ, cô ta đều nhịn không được cười ra tiếng, chờ cô ta tiết kiệm thêm chút tiền có thể đi tìm Nhan Vũ Hà cùng Tống Tiền Tiến.
Để cho bọn họ hỗ trợ tìm nhà, bọn họ dự định mua nhà, trở thành người thành phố chân chính.
Đương nhiên cô ta không có khả năng thật sự mua nhà do bọn Tống Tiền Tiến tìm, cô ta chỉ muốn nói cho Tống Tiền Tiến cùng Nhan Vũ Hà biết, Đồ Xuân Hoa cô ta sau này ở trong thành cũng là người có nhà để ở.
Đại khái là vận khí của người mới đánh cũng không tệ, mấy ngày nay tâm tình Tống Vinh Hoa rất tốt, mỗi buổi tối lúc trở về còn có thể thêm cơm cho nhà, có đôi khi là gà quay, có đôi khi là thịt kho tàu.
Tâm tư muốn mua nhà của Đồ Xuân Hoa chưa từng nói cho Tống Vinh Hoa biết, cho nên nhìn thấy hắn ta tiêu tiền như nước có chút đau lòng, sau đó nghĩ tốt xấu gì mình cũng ăn vào miệng, bỏ đi, coi như là cải thiện cuộc sống cho bọn họ vậy.
Thạch Đầu ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, miệng không quên bĩu môi nói: "Ba mẹ, sau này chúng ta ở lại đây không về nữa.
”
Trở lại nông thôn cũng không có gà quay cùng thịt kho tàu ăn ngon như vậy, cho dù có, trong nhà có nhiều người như vậy, mỗi người chia cho một chút cũng ăn không đã nghiền.
“Ừm, không trở về nữa, Thạch Đầu của chúng ta sau này phải luôn ở trong thành học tập mới được.
" Một con nhóc như Tống Tri Tri cũng có thể ở trong thành học tập, vì sao Thạch Đầu của cô ta lại không thể.
“Đúng, hiện tại Thạch Đầu chúng ta chính là người thành phố, về sau sẽ có thành tựu lớn.
" Tống Vinh Hoa ở trong sân kia ngoại trừ học được đánh bài, còn học được khoác lác.
Sau này Thạch Đầu ở trong thành học tập, lại tìm một người vợ trong thành phố, hắn ta có thể ở nhà làm lão thái gia.
Đồ Xuân Hoa mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp trong tương lai một phen, trong lòng cũng vui vẻ, giờ phút này cô ta cảm thấy người mình nên cảm tạ nhất chính là Chung Tiểu Điềm, nếu như không phải cô ta tốt bụng nói cho mình biết ở cửa trường học có thể bán bánh bao màn thầu, cô ta cũng không ngờ rằng mỗi ngày mình cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy.
Nếu đặt ở trước kia chuyện này cũng không dám nghĩ đến, trong lòng cô ta suy nghĩ ngày mai hẳn nên mua chút đồ đi đến nhà Chung Tiểu Điềm biểu thị tâm ý của mình.
Huống chi bây giờ Trịnh Văn Quảng còn làm công chức, cho nên phải cùng Chung Tiểu Điềm gầy dựng quan hệ mới được.
Về phần lời hai vợ chồng nói trước khi đi rằng chờ bọn họ kiếm được tiền sẽ lập đón hai ông bà già lên đây đã sớm bị bọn họ vứt ra sau đầu, hoặc có thể nói là bọn họ khi đó vốn chỉ thuận miệng nói thế, căn bản không ghi tạc trong lòng.