Chương 11

Nhan Vũ Hà vừa hoàn hồn lại để phê sửa bài tập, chợt nghe tiếng mở cửa truyền đến kèm theo tiếng Tống Tri Tri: "Ba, ba có biết mẹ thích ăn sủi cảo nhân gì không?"

"Không phải mua cải trắng và nấm hương sao?" Tuy Tống Tiền Tiến không hiểu vì sao Tống Tri Tri hỏi vậy, nhưng vẫn hạ giọng nói, anh nhớ lúc mẹ Nhan Vũ Hà còn sống có nhắc tới từ nhỏ cô đã thích bánh bao sủi cảo nhân nấm hương cải trắng.

Nhan Vũ Hà nghe vậy không khỏi nắm chặt bút đỏ trong tay mình, bình tĩnh mà xem xét, Tống Tiền Tiến đối với cô thật sự rất tốt, mới vừa kết hôn bởi vì thấy Hồ Chiêu Đễ làm khó mình đã lập tức mang theo cô ra ở riêng trong nhà mới, sau đó cùng nhau vào thành phố, kiếm tiền cũng lo cho mình cùng Tri Tri trước.

Đại khái là thói quen hai người ở chung đã như vậy, cho tới bây giờ cô không nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi cái gì, mãi đến sau này Tri Tri lớn lên bởi vì người bên ngoài nghị luận mà không hề gần gũi với Tống Tiền Tiến, ngược lại càng ngày càng bài xích anh, Nhan Vũ Hà mới ý thức được vấn đề.

Hai ba con bên ngoài đã thương lượng muốn gói vài loại nhân bánh, trong thanh âm Tri Tri mang theo sung sướиɠ rõ ràng, điều này làm cho Nhan Vũ Hà nhất thời có chút ngây người, Tri Tri đã bao lâu không vui vẻ như vậy rồi?

Từ khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện, chuyện cô bé nói nhiều nhất chính là hâm mộ Trịnh Viện Viện, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô rõ ràng không thích Chung Tiểu Điềm lại còn tiếp tục kết giao với cô ta, bởi vì Tri Tri thích cô ta.

Nghĩ đến Chung Tiểu Điềm, Nhan Vũ Hà không khỏi nhíu mày, thành thật mà nói từ một khắc từ hôn kia trở đi, cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì cùng người nhà họ Trịnh, nhưng không như mong muốn, đầu tiên là có Nhϊếp Tiểu Bình "Bất kể hiềm khích lúc trước" nhận làm con nuôi, sau lại có Chung Tiểu Điềm xưng chị gọi em.

Nhan Vũ Hà không rõ, Chung Tiểu Điềm luôn nói Tống Tiền Tiến để ý hôn ước của cô và Trịnh Văn Quảng nên không muốn gặp bọn họ, vậy còn cô ta, chẳng lẽ cô ta không ngại hôn ước trước kia của mình và Trịnh Văn Quảng sao?

Quen biết nhiều năm như vậy, Nhan Vũ Hà cảm thấy mình vẫn không rõ rốt cuộc Chung Tiểu Điềm đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết vì sao, từ đầu đến cuối mình cũng không thể gần gũi với cô ta nổi.

Việc này trước kia Nhan Vũ Hà không phải không nghĩ tới, nhưng mỗi lần đều dừng lại vì tâm tính đà điểu của mình, lúc này đây, vì biết mình cũng không thể tiếp tục làm đà điểu nữa, nghĩ tới đây, cô dứt khoát khép lại bài tập trước đó phải phê sửa.

Tống Tri Tri đang giúp Tống Tiền Tiến rửa rau, nhìn thấy người đi tới có chút vui mừng: "Mẹ, mẹ phê sửa bài tập xong rồi à?"

“Không, mẹ tới hỗ trợ.

" Nói xong xắn tay áo lên tiếp nhận công việc rửa rau trong tay Tống Tri Tri.

Hành động của Nhan Vũ Hà làm cho hai ba con đều có chút kinh ngạc, Tống Tiền Tiến đang chặt nhân thịt khóe môi không tự giác nhếch lên.

Trong tay Tống Tri Tri còn cầm một cái nấm hương, cô bé nhìn Tống Tiến bên kia một thoáng, lại nhìn Nhan Vũ Hà ngồi xổm rửa rau bên cạnh cô bé, đại khái hiểu được động cơ của hai người, bọn họ hẳn là đều muốn nhường nhịn cô bé cho nên mới như vậy.

Tống Tri Tri nắm chặt nấm hương trong tay, nhất thời trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.

“Tri Tri, mau tới giúp mẹ xắn tay áo lên.

” Nhan Vũ Hà mang theo tiếng cười kéo suy nghĩ chạy xa của Tống Tri Tri trở về.

Một nhà ba người hợp tác rất nhanh đã băm xong hai loại thịt, kế tiếp, Tống Tiền Tiến cán bột, Nhan Vũ Hà và Tống Tri Tri gói, trong lúc nhất thời, bầu không khí cũng vui vẻ hòa thuận.

Gói đến giữa trưa cho nên cơm trưa dứt khoát ăn sủi cảo, Tống Tri Tri đề nghị ăn sủi cảo nhúng nước, Tống Tiền Tiến và Nhan Vũ Hà đương nhiên đồng ý.

Chờ Tống Tiền Tiến cầm sủi cảo ra ngoài bếp hấp, Tống Tri Tri nghiêm túc nhìn Nhan Vũ Hà: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.



Nhan Vũ Hà bị dáng vẻ nghiêm túc của cô bé chọc cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt cô bé, cười hỏi: "Tri Tri muốn nói gì với mẹ?”

Tống Tri Tri đã nghĩ rồi, bản thân không thể ích kỷ như vậy, biết rõ Nhan Vũ Hà không thích Tống Tiền Tiến còn tác hợp cho bọn họ, cho nên cô ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Vũ Hà, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Mẹ, con biết mẹ không thích ba, mẹ không cần miễn cưỡng sống cùng ba vì con, hai người ly hôn đi!"

Nụ cười trên khóe môi Nhan Vũ Hà dần đọng lại, trong lòng như mặt biển bình tĩnh đột nhiên nghênh đón sóng to gió lớn, thậm chí bàn tay đang khoác lên vai Tống Tri Tri của cô cũng run nhè nhẹ, cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa như trước: "Tri Tri vì sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Chẳng lẽ bên ngoài có người nói gì sao, nghĩ tới đây, Nhan Vũ Hà không khỏi thay đổi sắc mặt.

Tống Tri Tri vươn bàn tay nhỏ bé của mình cầm bàn tay còn đang run rẩy của Nhan Vũ Hà, giọng nói mềm mại: "Mẹ, con chỉ muốn mẹ và ba đều vui vẻ.



Nếu cuộc hôn nhân này đối với hai người mà nói đều là gông xiềng, không cần phải vì cô mà miễn cưỡng bọn họ.

Cô biết thời đại này ly hôn vẫn là một chuyện kinh hãi thế tục, cho dù trong lòng rất nhiều người có ý niệm này, nhưng phần lớn cũng sẽ vì đứa nhỏ mà nhẫn nại, không có cách nào, hoàn cảnh đã như thế.

Lời Tống Tri Tri nói khiến Nhan Vũ Hà nhất thời nghẹn ngào, điều này càng làm cho cô cảm thấy mình thất trách, cô cúi người hôn lên trán Tống Tri Tri, dịu giọng nói: "Mẹ không ghét ba, bọn mẹ chỉ là có chút hiểu lầm thôi, nói ra là được rồi.



"Mẹ, những gì con nói đều là sự thật, nếu mẹ cảm thấy cuộc sống hiện tại không vui vẻ, vậy thì rời đi đi, cho dù mẹ quyết định thế nào con cũng sẽ ủng hộ mẹ.

" Tống Tri Tri có thể cảm nhận được tình yêu của Nhan Vũ Hà và Tống Tiền Tiến dành cho cô, cho nên cô cũng sẽ dùng tình yêu tương tự để đáp lại bọn họ.

Bọn họ ly hôn cũng sẽ không thay đổi quan hệ bọn họ là ba mẹ mình, cho nên Tống Tri Tri cảm thấy nếu thật sự không vui, ly hôn cũng không có gì không tốt.

"Tri Tri của chúng ta đã trưởng thành, biết thương mẹ rồi, sau này không thể nói như vậy nữa.

" Cho tới bây giờ Nhan Vũ Hà cũng không nghĩ tới chuyện ly hôn, có lẽ là tính cách, hoặc là lúc trước mẹ giáo dục quá thành công.

Tống Tiền Tiến vốn định đi vào lấy đồ, nghe được mẹ con nói chuyện kết thúc vội vàng rón rén đi đến phòng bếp công cộng bên kia.

Cũng là trùng hợp, anh mới vừa đi tới phòng bếp bên kia mới phát hiện mình đã quên lấy chén pha nước, quay người trở về vừa đi tới cửa đã nghe được Tri Tri nói.

Tri Tri nói ra lo lắng trong lòng anh từ trước tới nay, có đôi khi Tống Tiền Tiến cảm thấy mình rất ti tiện, biết rõ cô không thích mình, mấy năm nay ở chung một chỗ với mình cũng không vui nhưng anh lại không muốn buông tay, bởi vì anh biết một khi mình buông tay sẽ thật sự mất đi cô.

Lời nói của Tri Tri khiến anh đỏ mặt, ngay cả Tri Tri bảy tuổi cũng biết cô và mình ở bên nhau không vui, bảo bọn họ đừng cố kỵ bản thân, sống những ngày mình muốn.

Cho dù đến giờ khắc này, anh cũng không muốn buông tay, có lẽ sự ích kỷ của anh thật sự đã khắc đến tận xương tủy, cũng may lời nói của Nhan Vũ Hà làm cho anh thở phào nhẹ nhõm, cho dù cô vì nguyên nhân gì sẵn lòng bảo trì cuộc sống hiện tại, anh cũng không quan tâm, chỉ cần cô ở bên cạnh mình là tốt rồi.