Chương 1

Quyển 1: Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

______________

Tháng ba mùa xuân, thời tiết vốn nên tươi sáng, nhưng lúc này bên ngoài lại thổi gió lớn, gió xuyên thấu qua cửa sổ không đóng kín thổi vào, lịch bàn cũ trên tủ sơn đỏ lung lay dữ dội.

Tống Tri Tri hơi mơ hồ giật giật mí mắt, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cô vô thức nhíu mày.

Sau đó lại nghe được một giọng nữ, tuy rằng cố ý đè thấp thanh âm nhưng rõ ràng có thể cảm giác được sự tức giận của người nọ: "Anh ở chỗ này làm gì?"

“Tôi, tôi muốn xem thử Tri Tri đã tỉnh chưa.” Người nói rõ ràng không đủ sức.

“Bác sĩ nói Tri Tri phải nghỉ ngơi nhiều, anh bảo con bé nghỉ ngơi thế nào?” Giọng nữ lạnh nhạt xen lẫn sự bất mãn nhàn nhạt.

“Tôi nghĩ con bé ngủ lâu như vậy cũng đói bụng rồi" Không biết như nhớ tới cái gì, giọng người đàn ông càng lúc càng nhỏ.

Theo tiếng nói chuyện bên ngoài càng lúc càng xa, Tống Tri Tri vốn còn có chút mơ hồ ngược lại hoàn toàn tỉnh táo, người nói chuyện bên ngoài là ba mẹ của nguyên chủ, nghĩ tới đây, vẻ mặt Tống Tri Tri có chút phức tạp.

Vốn dĩ tỉnh lại phát hiện mình xuyên thành con gái của truyện niên đại cô đã đọc trước khi ngủ còn cảm thấy rất vui mừng.

Dù sao cũng là nữ chính mà, khẳng định có hào quang nữ chính, cho dù ở thập niên tám mươi lạc hậu này nhưng chắc chắn cô cũng có thể sống không tệ.

Huống chi ba cô còn là người giàu nhất tương lai, cho nên hai ngày nay Tống Tri Tri vẫn luôn đắm chìm trong mộng đẹp mình sắp là một phú nhị đại siêu cấp.

Ngay ngày hôm qua khi Tống Tri Tri lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của mình, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói dồn dập.

Tống Tri Tri nhận ra giọng nói này, là giọng của cô Vương dưới lầu vô cùng lo lắng hô lên: "Cô Nhan, không tốt rồi, Tống Tiền Tiến nhà cô đánh nhau với người ta rồi.”

Tống Tri Tri nghe vậy sửng sốt một chốc, cô Nhan trong miệng thầy Vương là nữ chính Nhan Vũ Hà mẹ của cô, nhưng Tống Tiền Tiến Tiến trong miệng cô ấy là ai?

Không kịp nghĩ nhiều, bản năng cơ thể đã mở cửa, ngay khi Tống Tri Tri vẻ mặt nghi hoặc, cô Vương ngoài cửa vỗ vỗ bả vai cô: "Tri Tri, em còn thất thần làm gì, ba em đang đánh nhau với người ta đấy, mau đi cùng chúng tôi đi, ba em luôn nghe lời em.”

Cô Vương tính tình hùng hùng hổ hổ, nói xong không thèm quan tâm gì thêm nữa đã dứt khoát kéo cánh tay Tống Tri Tri đi xuống lầu.

Tống Tri Tri bị bắt cóc đi theo cô Vương một đường chạy chậm ra khỏi nhà giáo viên, nghi hoặc trong lòng lại càng ngày càng nặng, dựa theo tình tiết trong sách, ba cô không phải là nam chính Trịnh Văn Quảng sao? Tống Tiền Tiến Tiến này từ đâu xuất hiện thế này?

Mang theo nghi hoặc như vậy, Tống Tri Tri đi theo cô Vương ra bãi đất trống bên ngoài.

Trong đầu vẫn còn rối bời, lúc Tống Tri Tri còn muốn sắp xếp lại suy nghĩ thì nghe thấy thanh âm phía trước truyền đến.

Hai người đàn ông bên kia đang xô đẩy, trong miệng thỉnh thoảng kèm theo một ít lời thô tục, người đàn ông đưa lưng về phía Tống Tri Tri quát lên với người đối diện hắn: "Trần Đại Hổ, cái đồ chó đẻ nhà mày, chiếm hời chiếm đến trên người tiểu gia, có phải mày chán sống rồi hay không?"

Nghe được lời nói cực kỳ hùng hồn này, Tống Tri Tri không khỏi mím môi, xem ra người nói chuyện chính là người ba của mình, người ba giàu nhất thoáng cái đã biến thành ba lưu mạnh, chênh lệch này không phải lớn bình thường đâu, Tống Tri Tri nhất thời có chút không thể tiếp thu.

Hai người bên kia còn đang đĩnh đạc mắng chửi nhau, mắt thấy sắp bắt đầu động thủ rồi.

Cô Vương theo bản năng nhìn thoáng qua Tống Tri Tri trước mặt mình, thấy cô cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, cô ấy vội vàng mở miệng nói: "Tri Tri, mau bảo ba em dừng lại đi, Trần Đại Hổ là em vợ của hiệu trưởng, nếu thật sự đánh nhau thì cho dù thắng hay thua, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là mẹ em đấy.”

Trần Đại Hổ ỷ mình là em vợ hiệu trưởng, không ít lần làm loại chuyện này, đại đa số người sợ bị hiệu trưởng ghi thù nên chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, không ngờ rằng Tống Tiền Tiến không chỉ không nhịn xuống mà còn đánh nhau với Trần Đại Hổ, như thế không phải là tìm phiền toái cho Nhan Vũ Hà sao?

Nghĩ tới đây, cô Vương không khỏi giậm chân, nhẹ nhàng đẩy Tống Tri Tri ra phía trước, giọng nói có chút lo lắng: "Tri Tri, em mau đi bảo ba em dừng tay, nếu không sau này hiệu trưởng sẽ làm khó mẹ em đó.”

Cô Vương nói xong có chút oán giận nhìn thoáng qua Tống Tiền Tiến đang xắn tay áo bên kia, người này thật sự là, bình thường lưu manh thì cũng thôi, tìm chút phiền toái cho Vũ Hà cũng bỏ qua, Vũ Hà cũng mệnh khổ mới gặp phải một người đàn ông không đáng tin như vậy.

Tống Tri Tri vốn đã đi vào cõi thần tiên, căn bản không ở trong trạng thái tốt, bị cô Vương đẩy như vậy trực tiếp đẩy vào giữa hai người, cứ như thế thay Tống Tiền Tiến ngăn trở bàn tay to lớn của Trần Đại Hổ.

Bởi vì Tống Tri Tri đột nhiên té xỉu, trận đánh này tự nhiên không bệnh mà kết thúc.

Nhớ tới đây, Tống Tri Tri xoa xoa trán, sau đó mặc dù ý thức của cô mơ hồ nhưng cũng mơ hồ nhớ rõ bọn họ đưa cô đến bệnh viện trước, lúc này cô lại ở trong phòng, cũng không biết cô đã mê man mấy ngày rồi.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vặn cửa, Tống Tri Tri vừa quay đầu đã đối diện với Nhan Vũ Hà đang bưng bát đi vào.

Nhan Vũ Hà thấy cô tỉnh lại, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười: "Tri Tri, con tỉnh rồi à, mẹ nấu trứng gà đường cho con đây, con dậy ăn chút nhé?"

Nói xong đặt bát trên tay lên ngăn tủ bên cạnh, sau đó lại đây đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng hỏi: "Còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Tống Tri Tri theo bản năng lắc đầu, đang muốn nói chuyện đã thấy một cái đầu thò vào cửa, giờ phút này đang cẩn thận nhìn cô.

Không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn chính là Tống Tiền Tiến người ba khốn kiếp lúc trước đánh nhau với người ta, nhìn dáng vẻ hắn mi thanh mục tú ngược lại cũng không giống với người đầy mùi lưu manh trong tưởng tượng của mình.

Nghĩ tới đây, Tống Tri Tri không nhịn được lại đau đầu, cho nên bây giờ là tình huống gì thế này?

Lúc Nhan Vũ Hà đứng dậy bưng bát nhìn thấy người ở cửa, khóe mắt liếc tới người ở cửa, sự lạnh lùng trong mắt không khỏi sâu thêm, sau đó thu hồi ánh mắt như không có việc gì bưng bát đến bên giường Tống Tri Tri, phảng phất như không thấy người ở cửa.

Đối diện với Tống Tri Tri, ánh mắt cô lại trở nên dịu dàng: "Tri Tri tự mình ăn hay để mẹ đút?”

Tống Tri Tri cũng không phải đứa trẻ bảy tuổi thật sự, cô vội vàng lắc đầu: "Con tự ăn ạ.”

Tống Tri Tri nhân lúc ăn trứng gà đường, tầm mắt lặng lẽ quan sát hai người trong ngoài cửa, luôn cảm thấy bầu không khí có chút quái dị không nói nên lời.

Nói là Nhan Vũ Hà bởi vì mình bị thương mà trách tội Tống Tiền Tiến cũng không giống, giữa hai người hình như vốn rất xa lạ.

Tống Tri Tri cắn thìa nhịn không được bổ não, chẳng lẽ mình là đưa bé con của nữ chính với nam chính, nhưng nữ chính mang con bỏ chạy khỏi nam chính, thế nên Nhan Vũ Hà mới bất đắc dĩ gả cho Tống Tiền Tiến, người ba giàu nhất lúc này còn chưa tìm được các cô, nhưng trong sách cũng không có đoạn này mà?

Tống Tiền Tiến đứng ở ngoài cửa nhìn hai mẹ con bên trong, cảm thấy chuyện đánh nhau ngày hôm qua cần phải giải thích.

"Cái đó, Tri Tri, còn có cô Nhan, lần này thật sự không phải tôi cố ý gây chuyện đâu, hoàn toàn là tên khốn kiếp Trần Đại Hổ kia muốn đen ăn đen." Nói tới cuối cùng, bởi vì tức giận mà giọng Tống Tiền Tiến không khỏi đề cao lên hai độ.

“Cho dù là nguyên nhân gì đi nữa cũng không thể đánh nhau, huống chi Tri Tri còn bị thương." Nhan Vũ Hà tuy rằng giọng nói có vẻ bình tĩnh, nhưng cảm xúc xen lẫn bên trong chỉ có chính cô biết.

Tống Tri Tri vốn dĩ đang cúi đầu ăn trứng gà nghe được Tống Tiền Tiến lên tiếng, nhịn không được ngẩng đầu quét mắt nhìn hai người trước mặt một cái, xem ra, hai người này thật đúng là không phải xa lạ bình thường đâu.

Tống Tiền Tiến vốn còn muốn nói cái gì nữa, nhưng đối mặt với sườn mặt bình tĩnh của Nhan Vũ Hà, lời chuẩn bị ban đầu đột nhiên không còn ý muốn thổ lộ thêm nữa.

Dù sao mình ở trong lòng cô chính là người như vậy, giải thích thêm nữa cô sẽ chỉ cảm thấy mình đang ngụy biện, nghĩ như vậy, khóe môi Tống Tiền Tiến không khỏi nhếch lên một nụ cười khổ.