Chương 5

Trước khi mặt trời lặn, Điền Ái Dân và vợ Lưu Kim Ngọc quay lại, còn mang theo một túi hạt dẻ nhỏ.

Giờ cơm tối, mọi người ăn phần của mình. Bánh bao mới làm vẫn mềm xốp, múc nửa bát tương đậu dưa đỏ từ trong lọ sành, kẹp trong bánh bao, mỗi người một bát canh khoai lang, chính là cơm tối.

Điền Ninh uống một bát canh, khoai lang ngọt lịm, rất ngon.

Điền Vệ Tinh ăn uống no say, thấy Điền Ninh không nói tiếng nào, bèn tùy tiện đi tới trước mặt cô: “Chị, đầu chị sao rồi? Có đau không? Chị đúng là ngốc, gò đất cao như vậy, chị cũng có thể ngã xuống.”

Lời nói của cậu ta đầy mùi giễu cợt, tay lại ngứa ngáy muốn chọc vết sẹo trên đầu Điền Ninh, bị cô đẩy tay ra hung dữ trừng mắt.

“Lòng tốt bị xem thành lòng lang dạ thú!”

Điền Vệ Tinh hừ một tiếng. Ngoại hình của người nhà họ Điền đều không tệ, ba anh em đều mắt to mày rậm giống như Điền Vượng Phát. Điền Vệ Tinh vẫn là nhóc con chưa định hình tính cách, Điền Ninh lười để ý đến cậu ta, nhắm mắt làm ngơ ánh mắt thăm dò của những người còn lại.

Cuối cùng vẫn là Điền Vượng Phát mở miệng làm người hòa giải: “Ninh Nhi đang khó chịu, Vệ Tinh con đừng chọc chị con.”

Cơm tối đã kết thúc, nhân lúc trong nhà vẫn có ánh sáng, Điền Ninh tự mình đun một nồi nước nóng. Cô không biết làm sao buổi sáng được người ta đưa về, nhưng trên người thật sự đã đến lúc tắm rửa.

Người nhà ăn cơm xong phần lớn đã đi ngủ, Lý Phượng Anh cầm đèn dầu đến phòng bếp xem xét, thấy cô yên lặng múc nước nóng, không nhịn được lại lải nhải: “Con tắm xong thì mau đi ngủ, đừng để bị cảm, không chừng sau năm mới người của nhà họ Vu vẫn tới.”

“Vẫn tới?”

“Sao? Nếu con không muốn gặp một lần, chúng ta sẽ gặp thêm mấy lần.”

Bà ta thản nhiên ra lệnh, Điền Ninh rất muốn ném gáo nước xuống chạy ra ngoài. Giây tiếp theo cô đã bóp chết suy nghĩ này khi nó còn trong trứng. Cô không có thân phận không có thư giới thiệu, nếu chạy ra ngoài thì nửa bước khó đi.

Cô cứ nhịn trước đã.

“Sao mẹ cứ chọn trúng người như vậy chứ?”

Lý Phượng Anh ngẩn người, cau mày phản bác: “Cái gì gọi là mẹ chọn trúng người này? Người ta có gì không tốt? Có tiền có công việc, chỉ là tái hôn hơi tệ, bằng không cũng sẽ không tìm con.”

Trong lời nói, bà ta theo thói quen chèn ép cô.

Điền Ninh mím môi, hỏi nhỏ: “Mẹ muốn để con làm mẹ kế của người ta như vậy à?”

“Làm mẹ kế thì sao? Mấy đứa bé đó đã trưởng thành, không làm lỡ con gì cả, chúng ta chủ yếu nhìn trúng người tốt được không?”

Vì để Vu Thanh Sơn sớm có vợ, nhà họ Vu đã mở lời với người làm mai, có thể cho một khoản sính lễ không ít. Có sính lễ, đến lúc đó cưới vợ cho con trai cũng có thể dễ dàng hơn. Hơn nữa bản thân Vu Thanh Sơn cũng có bản lĩnh, không chừng sau này có thể nâng đỡ ba anh em nhà mẹ đẻ, nghĩ thế nào cũng không có nhiều chỗ xấu.

Sau khi Lý Phượng Anh suy nghĩ trong lòng, lại nói thêm một câu: “Mẹ là mẹ ruột của con, còn có thể hại con sao?”

Điền Ninh đưa lưng về phía bà, nhếch môi. Nhà họ Điền không có người xấu, nhưng không có nghĩa là không có ai suy nghĩ giá trị của mấy đứa con, trong lòng mẹ đang nghĩ gì cũng không khó đoán.

Cô xách nước nóng đến phòng, tìm quần áo để thay đặt trên ghế, cô lạnh đến mức run cầm cập mà tắm rửa. Các gia đình nông thôn vẫn chưa lắp điện, bình thường sẽ dùng đèn dầu và nến. Lúc cô tắm rửa thì phải mò mẫm trong bóng tối, tắm xong thì cô chui vào trong chăn, sáng mai sẽ thu dọn tàn cuộc.

Vốn dĩ cô cho rằng, ban ngày ngủ lâu như vậy, buổi tối sẽ không ngủ được, nhưng vừa dính vào gối là cô lại ngủ rất nhanh.

Trong nhà chính, Điền Vượng Phát và Lý Phượng Anh vẫn đang bàn bạc việc cưới xin có lẽ sẽ đến.

“Tôi thấy Ninh Nhi không bằng lòng lắm?”

Lý Phượng Anh hừ một tiếng: “Nó không bằng lòng cái gì? Một đứa con nít, cái gì cũng để nó làm chủ sao?”

Điền Vượng Phát than thở: “Vậy bà cũng không thể nhẫn tâm được, hôm nay nó suýt chút nữa không còn. Lúc người ta gọi tôi tới, Ninh Nhi nằm trên đất sắp ngừng thở, không phải bà cũng sợ nhũn cả chân sao?”

“Con bé chết bầm này, bướng bỉnh, cũng không biết giống ai mà không nghe lời.”

Lý Phượng Anh nói xong lại cảm thấy cô giống mẹ chồng đã mất, nặng nề lật người, cường điệu bảo: “Ông đừng nói vớ vẩn với nó, nó không hiểu gì cả, kết hôn chọn người thế nào phải do chúng ta xem xét.”

“Haizz, cũng không biết mỗi ngày con bé này đang nghĩ gì nữa...”

Ông lo âu cau mày, lẩm bẩm: “Thi lại đại học gì đó, Ninh Nhi đang học cấp ba, nếu có thể đậu, thử đề cử sinh viên đại học, thì cũng không xem như uổng phí những năm học qua.”

Suy cho cùng ăn lương thực hàng hóa tốt hơn kiếm ăn trong ruộng.

“Hừ, ông đừng nhắc vụ này nữa. Để nó nhớ tới lại muốn đi học, nếu không phải mẹ chúng ta...”

Lý Phượng Anh nói một nửa lại dừng, khi còn sống mẹ chồng là người có vai vế nhất trong nhà, mất rồi cũng bà ta không dám tỏ ra không cung kính. Nếu không Điền Vượng Phát cũng không vui, bà ta truyền đạt nửa ý thì không nói nữa.

Ông thở dài, trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng ngáy.

“Như con heo vậy, chỉ biết ăn với ngủ.”

Bà ta nhỏ giọng nói xong thì cũng ngủ.