“Cái gì mà ngày vui?! Cưới một phế nhân trở về, còn có mặt mũi……”
“Câm mồm! Lời này người khác nói còn được, một người phụ nữ có chồng như bà có quyền ăn nói bậy bạ như vậy sao?! Bà mới là lòng lang dạ sói!” Chú Trương phát huy uy nghiêm của một người chủ gia đình, thanh âm to lớn vang dội.
Thím Trương quả nhiên không còn nói những lời khó nghe, nhưng lại vỗ đùi bắt đầu khóc: “Ông trời ơi…… Ngài mở to mắt ra mà xem…… Dung Thần mười ba tuổi đã đến nhà tôi, đồ ăn đồ dùng đều là của tôi! Bây giờ, tôi già cả không thể động, cả nhà đều trông cậy vào nó, nhưng lại cái gì cũng không trông cậy vào được! Mới vừa cưới vợ về đã không muốn làm việc……”
Người phụ nữ khóc lóc vô cùng thê thảm, đến nỗi hàng xóm chạy tới vây xem.
Vân Ninh ở trong phòng nghe, cảm thấy thật kỳ quái. Tuổi tác người thím kia chỉ khoảng trên dưới 40 tuổi, vậy mà cũng đã già cả không thể cử động?
Còn có càng kỳ lạ hơn, trên đời này, vậy mà còn có người dám dùng khí thế kiêu ngạo như vậy để quở trách Dung Thiên Dực ?
Mà Dung Thiên Dực, lâu như vậy cũng không lên tiếng đáp trả? Cốt truyện này, nếu về sau chiếu ra, tuyệt đối sẽ làm các fangirl của Dung Thiên Dực mở rộng tầm mắt.
“Cái bà vợ chết tiệt này, gia đình đang êm đẹp suốt ngày bị bà nháo nhào cho gà bay chó sủa……” Chú Trương thở hổn hển, ở trong sân nổi trận lôi đình.
“Được rồi! Đừng ồn ào, bây giờ tôi lập tức xuống ruộng làm việc!” Dung Thần rốt cuộc không im lặng nữa, anh hướng về phía bên ngoài nói một câu: “Thím Trương không cần vây quanh nhà cháu kêu gào, tính mạng Vân Ninh lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, nếu là cô ấy có sơ xuất gì, thím biết người sẽ phải chịu hình phạt là ai……”
Nói xong một câu này, thím Trương gào lên một tiếng, sau đó ngừng công kích.
“Vân Ninh, tôi đi làm cỏ trước. Giữa trưa về nhà tôi sẽ mang cho em một ít quả đào, sau đó lại nướng gà rừng cho em ăn, em chờ tôi……” Dung Thần lại nhẹ giọng nói chuyện với Vân Ninh.
Vân Ninh rõ ràng có muôn vạn câu hỏi muốn hỏi Dung Thần, nhưng lại không tìm được thời gian thích hợp. Cô chỉ đành phải dịu dàng đáp lại, nói: “Tôi đã biết, anh đi làm việc nhớ cẩn thận. Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, đừng liều mạng quá……”
Ánh nhìn không mấy thân thiện của Dung Thần đối với cô mà cô vừa bắt gặp được, cô quyết định coi như không nhìn thấy.
“Được……” Dung Thần đã đứng dậy, anh đi ra phía ngoài cửa.
Dung Thần đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng một lát sau, cửa phòng lại mở ra.
Vân Ninh hoảng sợ, chẳng lẽ là thím Trương đáng ghét kia đi vào làm khó cô?
Vừa định bò dậy thì lại động đến miệng vết thương, cô chỉ đành phải lại nằm xuống, miệng không ngừng hít thở.
“Vân Ninh, em đừng động lung tung, tình hình của em hiện tại chỉ có thể dưỡng bệnh.” Là tiếng nói của Dung Thần, anh chạy nhanh vài bước đi đến trước giường đất, sờ sờ cái trán của Vân Ninh.
“Anh…… không phải anh đã đi rồi sao?” Vân Ninh vui vẻ.
“Tôi đem khoai lang về , không biết em có ghét bỏ không.” Dung Thần do dự mà nói: “Từ giờ đến giữa trưa còn hai tiếng, em chỉ ăn chút bánh ngọt, tôi sợ em không đợi được đến giữa trưa đã đói bụng.”
Hóa ra anh đi mà quay lại, chính là vì đem đồ ăn về.
Trong lòng Vân Ninh…… Có thể có chút cảm động.
“Cảm ơn.”
Trong lúc Dung Thần cầm khoai lang đỏ kiên nhẫn bóc vỏ, Vân Ninh nhịn không được lại hỏi: “Dung Thiên Dực, trước tiên anh dành chút thời gian nói cho tôi biết, mọi chuyện hôm nay là sao vậy?”
“?” Dung Thần mờ mịt nhìn về phía Vân Ninh.
“Nếu không tiện nói, anh, anh có thể viết ra.” Vân Ninh lấy tay làm ra dấu viết.
Cô phải nghĩ mọi cách để cạy ra miệng của anh.
“Không phải em chưa từng đi học sao……” Dung Thần ngẩn người.
“Tôi?” Vân Ninh chỉ chỉ chính mình, cô từng nói với Dung Thiên Dực cô không biết chữ?
Lúc trước, không phải anh còn bắt buộc cô, bảo cô cùng anh đọc, cùng nhau dùng hành động để nghiên cứu thảo luận một quyển tiểu thuyết internet, để cô vì anh “lượng thân định chế” sao?
“Vân Ninh, em quên mất chuyện lúc trước cũng không sao, nhưng em……” Dung Thần nhăn chặt mày: “Em, có thể bình thường một chút không……”