Chương 7: Đồ cổ

Anh lấy từ trong tay ra một bao giấy, mở ra bên trong toàn là tiền xu!

Vân Ninh ngoái cổ lên xem là thứ gì, ai da, đây chẳng phải toàn là đồ cổ sao…

Bỏ đống đồ cổ này đi, để tôi làm….

Vân Ninh giật mình, còn chưa kịp nói xen vào, Tiểu Quyên ngỡ như đang mơ chợt bừng tỉnh cầm lấy đống tiền xu, xoay người chạy đi như tên bắn.

Lúc này, động tác đột nhiên trở nên nhanh như thoắt!

Đống tiền xu cứ thế bị mang đi mất, thật là tiếc quá đi, Vân Ninh chỉ biết thở dài.

Tiếng ném tiền xu từ bên ngoài cửa vọng vào trong nhà, nghe vô cùng náo loạn.

Tiếng động khiến cho Vân Ninh nhức đầu, đột nhiên, cơ thể cô như đang bị treo lơ lửng.

Cô bị dọa đến mức vươn tay ray vịn vào sau gáy anh.

“Đừng sợ, có tôi ở đây, sau này tôi sẽ ở bên bảo vệ em….” Dung Thần dịu dàng nói, nói xong, liền ôm người trong lòng sải bước đi ra ngoài.

Vòng tay của Dung Thần thật ấm áp, nhịp chân vững vàng, thế là Vân Ninh ngủ thϊếp đi không hay biết.

………………..

Không biết đã qua bao lâu, bỗng bất thình lình, một tiếng la hét của một người đàn bà trung niên truyền đến bên tai Vân Ninh: “Dung Thần, tại sao cháu có thể cưới con hồ ly tinh Vân Ninh này về nhà được!”

Tiếp đó là, tiếng la lớn của một người đàn ông trung niên: “Chết tiệt! Bà có biết mình đang nói bậy bạ gì không ?”

“Tại sao tôi lại là đang nói xằng bậy? !” Người phụ nữ túm lấy Dung Thần và hét lớn: “Dung Thần cháu đúng là cái đồ tiêu tiền như rác, nói xem, cháu lấy đâu ra nhiều tiền để cưới vợ thế? Cháu đã đem cho nhà nó bao nhiêu của hồi môn rồi?”

“Cháu không cho tiền.” Dung Thần không giận cũng không bực.

“Cháu nói điêu! Lão già bất tử Vân Kiến Trụ kia đã sớm định giá rõ ràng lễ hỏi của đứa con gái xui xẻo nhà ông ta! Nói là không thể ít hơn 120 đồng!” Người phụ nữ không vừa lòng không chịu buông tha.

Vân Ninh bị giật mình tỉnh giấc, cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Dung Thần, nhưng hai mắt cố gắng mở to.

Hóa ra cô sớm đã được định giá rõ ràng, cô có thể đáng giá 120 đồng.

“120 đồng đã tính là cái gì?” Người đàn ông ở bên cạnh đẩy bà vợ ra: “Bà tính trước thử xem mạng con gái ruột của bà đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu bà đồng ý lấy mạng con gái bà đổi lấy một trăm hai này, ngay bây giờ có thể bảo Dung Thần đưa người đi! Nếu không phải bà chiều Lan Hương đến mức không biết trời cao đất dày là gì, chọc phải họa lớn như vậy……”

“Chú Trương……” Dung Thần đúng lúc ngắt ngang tiếng gào của người đàn ông, anh nói: “Chú Trương thím Trương, hai người nhường đường một chút..…”

Vì thế, người đàn ông kéo vợ ông tránh ra.

Nhưng chợt, lại có tiếng nói khá non nớt của con gái truyền tới: “Đại ca, anh đưa Vân Ninh trở về đi! Chuyện em làm……”

“Dừng!” Dung Thần cũng vội vàng ngắt ngang lời cô.

Lần ngắt ngang này quá rõ ràng, khiến cho Vân Ninh cảm giác ra được, trong đó có bí mật gì đó.

Dung Thần ôm Vân Ninh đi vào sân, lại đi vào căn nhà nhỏ của anh.

Ném bọc đồ sang một bên, Dung Thần cẩn thận đặt Vân Ninh xuống đầu giường đất. Sau đó, Dung Thần ngồi xuống, chật vật ngồi ghé vào giường đất điều chỉnh hơi thở.

Bộ quần áo cũ kỹ của anh có chút chút xộc xệch, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, kèm theo vẻ mệt mỏi của anh, trông rất lười biếng nhưng lại gợi cảm.

Vân Ninh nhìn nhìn, nhìn đến ngây người.

Người đàn ông này khi bá đạo trông rất đẹp trai, không ngờ khi chán chường cũng đẹp trai như vậy.

Điều chỉnh hơi thở một lúc lâu, Dung Thần mới cảm nhận được ánh mắt của Vân Ninh vẫn luôn nhìn anh, anh nhăn nhăn mày, trong lòng có một chút khó chịu.

Mà anh khó chịu, mặc dù chỉ là thoáng lướt qua, nhưng cũng làm một người mẫn cảm như Vân Ninh nắm bắt được.

Anh giấu sự khó chịu đi, ngẩng đầu hỏi: “Muốn ăn gì không? Tôi……”

Lời nói còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi chua ngoa của thím Trương: “Dung Thần, ở trong phòng lề mề cái gì? Nhanh xuống ruộng làm cỏ đi! Giữa trưa về nhà thì hái quả đào đã chín về!”

“Mẹ bọn nhỏ, bà đừng đứng gào ở chỗ này! Hôm nay là ngày vui của tiểu Thần, sao lại có thể xuống ruộng làm việc được?!” Chú Trương trách thím Trương.