Nói xong, anh liền lấy cái phích lớn màu đỏ trên bàn đổ chút nước, sau đó ngâm hết đồ ăn vào, khuấy đều.
Thìa canh được đưa tới miệng Vân Ninh.
Quả thực Vân Ninh đang đói đến mức teo cả người, nhưng, trước khi chưa giải quyết được vấn đề, cô không thể ăn nổi.
“Dung Thần, nhân lúc hôn lễ của chúng ta vẫn chưa tổ chức xong hoàn chỉnh, chúng ta có thể hủy bỏ được không ?” Vân Ninh gạt thìa canh ra nói.
“Không thể.” Dung Thần nói với ý sâu xa.
“Tại sao chứ?” Vân Ninh truy hỏi.
“Người trong làng đều biết rằng chúng ta đã kết hôn rồi, nếu như bây giờ hủy hôn, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em.” Dung Thần có chút không vui: “Em yên tâm, tôi sẽ đối tốt với em cả đời.”
“Tôi không quan tâm tới danh dự.” Vân Ninh nghe ra được, vấn đề quả thực không hề dễ dàng thương lượng.
Dung Thần không đề cập đến chuyện tình cảm, chỉ đơn giản nói nếu hủy bỏ hôn lễ, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vân Ninh, có nghĩa là, anh vì muốn bảo vệ danh dự cho cô cho nên không thể không lấy cô.
Như vậy thì cô càng không thể kết hôn với anh.
“Tôi quan tâm.” Dung Thần nói xen vào.
“Dung Thần, mồm miệng là của thiên hạ, họ nói gì là quyền của họ. Như đôi chân của chúng ta, tại sao ta không thể tự bước đi chứ? Sao cứ phải phó mặc quyền chủ động của bản thân cho người khác quyết định chứ….” Vân Ninh kiên định nhìn thẳng vào mắt Dung Thần
Lúc này, Dung Thần đã bị kích động.
Im lặng một hồi…
“Bây giờ hủy hôn cũng sẽ có kết quả không khác gì so với sau này ly hôn.” Vẻ mặt Dung Thần bỗng trở nên nghiêm túc: “Vân Ninh, hãy cho tôi thêm chút thời gian, tôi đã từng học trung y, có thể sẽ chữa được bệnh của em. Nếu như sau này, em đã có thể tự lo liệu, mà vẫn giữ nguyên ý định ly hôn thì tôi sẽ không cản em nữa.”
“Hả?” Vân Ninh có chút nghi hoặc.
Ở nông thôn, hủy hôn trong ngày trọng đại hoàn toàn giống với ly hôn sau thời gian ở bên nhau.
Cần phải tính toán một chút, hiện tại cô chỉ quen biết một mình Dung Thần, mà với tình trạng của cô hiện tại, quả thực không thể tự gánh vác được, Dung Thần và cô kết hôn, anh sẽ chăm sóc cho cô, đúng là tiện hơn rất nhiều.
“Vậy phiền anh rồi….” Vân Ninh chỉ biết thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt, há miệng ra.” Thìa canh lại một lần nữa được đưa tới miệng cô.
Vân Ninh há miệng, nuốt hết đống thức ăn đã được nấu nhừ.
Bánh hồ đào này, có khả năng là được làm bởi những thành phần từ nhà mà ra, mặc dù nhìn rất cũ, cũng không bày biện trang trí gì bên trên, nhưng rất thơm.
“Có đồ để ăn là rất tốt rồi, đợi khi nào về nhà, tôi sẽ nướng thịt cho em. Hôm qua tôi bắt được một con chim trĩ, còn đang nghĩ cách làm sao để em ăn được, bây giờ em đã có thể tự ăn rồi.” Dung Thần xoa xoa đầu Vân Ninh, anh nói càng ngày càng nhiều, lời nói rất nhẹ nhàng vuốt ve an ủi cô.
Vân Ninh được vây bọc bởi sự dịu dàng này, liền sinh ra một loạt ảo giác ấm áp làm say đắm lòng lòng người. Nhưng điều đó vẫn không thể thổi bay được sự bối rối của cô, nếu cô không nghe nhầm, Dung Thần nhắc đến chim trĩ? Đây không phải là loài động vật cần được bảo vệ sao?
Dung Thần nói lớn về phía cửa: “Tiểu Quyên, mau vào đây.”
Tiểu Quyên ở ngay sát vách, nghe thấy giọng anh rể, bèn đi về hướng này.
Đẩy cửa bước vào, lại sốt ruột lo lắng, tiểu nha đầu chậm rãi tiến lên từng bước, cô là người có tính chậm chạp.
“Anh rể…” Tiểu Quyên ngoan ngoãn gọi, trong tay cô là rất nhiều những túi đồ, đưa cho Dung Thần: “Đây là quần áo của chị em.”
Dung Thần nhận lấy, sau đó dặn dò tiểu Quyên một cách bài bản: “Anh có ở đây một nắm xu 2 đồng, em họ ném bớt ra chỗ đám người ngoài kia một chút, di tản họ ra chỗ khác. Tất cả nhờ vào em họ, chỉ cần hoàn thành tốt, em họ có thể giữ lại một ít.”