Không kịp suy nghĩ kỹ, Vân Ninh vội vàng luống cuống tay chân nhấn xác nhận mua hàng. Đợi khi nhân sâm được mang ra, cô còn được người ta tặng một cân gạo nếp cùng hơn chục quả táo khô.
Cô đem đồ đạc đều ôm vào trong lòng, Vân Ninh xoay người lại cầm lấy y thư cùng quyển kỹ thuật trồng ngũ cốc kia, còn chưa kịp đứng vững. "Xoẹt..." Cô trở lại hiện thực, ngã xuống giường.
Kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, Vân Ninh có chút bối rối. Theo bản năng lại tháo nhẫn xuống, thế nhưng không gian không còn xuất hiện trước mắt cô nữa.
Kỳ lạ, câu nói "Môi trường xung quanh người dùng không còn phù hợp để tiếp tục mở không gian" có nghĩa là gì?!
Đang lúc cô cảm thấy khó hiểu, rèm nhà cô đột nhiên bị ai đó vén lên!
"A..." Vân Ninh bị dọa sợ, cô hoảng sợ hô một tiếng, vết thương trên đầu đều bị thanh âm lớn của cô chấn động làm cho đau đớn như bị xé toạc ra.
Sau đó, Vân Ninh cảm thấy trên đầu bỗng nhiên có thêm một cái gì đó giống như giun đất! Ngứa ngáy chậm rãi bò xuống từ trán cô ấy!
"A..." Vân Ninh càng sợ hãi, đau đớn cùng hoảng sợ tăng lên gấp bội, làm cho tâm tư của cô càng thêm rối loạn.
"Vân Ninh! Có chuyện gì với em vậy?" Một thân hình cường tráng vọt vào, ôm chầm lấy Vân Ninh, thanh âm trong trẻo dễ nghe, anh liên tục an ủi cô: "Đừng sợ, tôi ở chỗ này, có tôi ở đây rồi ..."
Đây là giọng nói của Dung Thần. Dung Thần bị tiếng kêu của Vân Ninh dọa cho giật mình, anh không biết Vân Ninh đã xảy ra chuyện gì.
Thật vất vả mới cứu được người, mong rằng không có xảy ra chuyện nữa, Dung Thần sẽ không chịu nổi cảm giác tội lỗi trong lòng.
Ôm người trong lòng, Dung Thần kinh hồn bạt vía nhìn mặt cô.
"Ôi trời ơi!!" Dung Thần vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi vết máu tươi trên trán cô.
Anh luống cuống tay chân tháo băng gạc ra, tìm một chút bột thuốc mang theo bên người, xử lý vết thương mới nứt ra của Vân Ninh.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ngay khi ánh mắt Dung Thần rơi trên khuôn mặt mặt Vân Ninh, đôi mắt đẫm nước mắt lấp lánh như ánh sao của Vân Ninh đã chạm mắt với anh.
Trong ngôi sao nhỏ, lộ ra nỗi sợ hãi kinh hồn chưa định.
"Không... Không sao đâu..." Anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô.
Những ngôi sao nhỏ trong mắt Vân Ninh dần dần phai nhạt, cô cúi đầu, lau nước mắt.
Không khí lúc này có chút ngượng ngùng, cô làm sao vậy, cô sửng sốt. Dung Thần sau khi xong việc quay lại gặp cô, thấy cô im lặng không nói chuyện, còn buông rèm phòng nhỏ xuống. Anh thấy lo lắng, vén rèm lên nhìn cô chút, nhưng rèm vừa động, liền dọa cô sợ đến mất hồn.
Sau đó, cô giật mình kêu lên, vết thương bị chấn động nứt là chuyện rất bình thường. Lúc máu tươi chảy xuống, chẳng phải sẽ giống như giun đất uốn lượn bò bò sao...
Hít hít mũi có chút tắc nghẽn, Vân Ninh dùng hai tay che mặt lại. Quá mất mặt, thực sự quá mất mặt rồi...
"Em..." Dung Thần vươn tay, mở tay Vân Ninh ra, sờ sờ trán Vân Ninh, lo lắng hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
"Không có... Không có chuyện gì không xảy ra cả..." Lúc này Vân Ninh mới hoàn hồn, cô lúng túng đáp.
"Đều do tôi. Lần sau, tôi sẽ không bao giờ để em một mình ở trong phòng nhỏ nữa..." Dung Thần tự kiểm điểm.
Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy Vân Ninh nhất định là bị dọa sợ.
"Không thể trách anh được..." Vân Ninh vội vã xua tay. Nếu như sau này, Dung Thần một tấc cũng không rời khỏi bên cạnh cô, vậy đối với cô mà nói mới là gánh nặng. Cô cũng đừng trông cậy có thể tiến vào trong không gian!
Cô hiểu rồi, vừa nãy trong không gian thông báo, ý câu ‘hoàn cảnh bên người đã không thích hợp mở ra không gian’ chính là nói hiện thực nơi này, bên người Vân Ninh đang có người xuất hiện, sẽ không cho phép không gian bị mở ra, phòng ngừa bị phát hiện.
Độ nhạy bén của hệ thống này vô cùng cao, khi Dung Thần còn chưa tới gần Vân Ninh, đã bị hệ thống phát hiện ra.