Hiển nhiên, bà mối lớn là chị dâu thứ cũng đang đứng ngoài cửa, lúc này, cô nghe thấy Dung Thần gọi mình, vội vàng bảo những người đứng trước nhường đường, cô phải vào nhà.
Trong nhà, Lữ Nhị Hổ nghe nói chị dâu thứ đi vào, liền biết chuyện chắc chắn đã không thể vãn hồi, chàng trai 1m75 lại có thể bắt đầu kêu gào.
Khiến Vân Ninh cũng khó hiểu một hồi.
Chị dâu thứ bước vào với nụ cười trên môi. Cô ấy vừa cười vừa nắm lấy tai Lữ Nhị Hổ mà mắng: “Lữ Nhị Hổ, đừng có ở đây mà càn quấy! Cha của Vân Ninh sao có thể gả Vân Ninh cho tên khốn lòe loẹt như cậu! Dung Thần người ta là người chính trực, là một thanh niên có học thức và tương lai còn có cơ hội trở về thành phố! Cậu ấy không chê chúng ta, đó là phúc của Vân Ninh! Cậu cũng biết Vân Ninh đã có tình cảm với Dung Thần, nếu cậu muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của cô ấy, cô ấy sẽ hận cậu cả đời!”
Nói xong, cô ấy kéo Lữ Nhị Hổ ra ngoài rồi rời đi.
“Dung Thần! Đồ tiểu nhân đê tiện hèn hạ, anh suýt chút nữa thì hại chết Vân Ninh, thế mà còn dám được nước làm tới kết hôn với cô ấy!” Lữ Nhị Hổ sống chết không chịu rời đi, cậu vừa nói vừa khóc nước mắt nước mũi tèm nhem trông vô cùng gớm ghiếc.
Đều trách ba của Vân Ninh, cũng chính là trưởng thôn của Vân gia - Vân Kiến Trụ quá hoang đường, lại có thể dễ dàng bị lừa gạt bởi những lời bịa đặt của Dung Thần, hôm nay nếu đã tổ chức đám cưới cho bọn họ, sau này cũng như bát nước đổ đi khó có thể lấy lại được.
“Lữ Nhị Hổ! Cậu nhất định phải bắt tôi gọi hẳn đại đội bí thư chi bộ thôn đến đánh cậu một trận thì mới bằng lòng sao?!” Chị dâu thứ thật không thể ngờ rằng Lữ Nhị Hổ lại ngang ngược như vậy, hại cô ấy tức đến phát điên rồi.
“Lữ Nhị Hổ, cậu đừng khóc nữa, tôi sẽ không gả cho Dung Thần.” Vân Ninh đã suy nghĩ một hồi lâu, có lẽ giờ là lúc cô phải nói ra nỗi lòng của mình.
Mặc kệ Dung Thần có phải Dung Thiên Dực hay không, mặc kệ có phải anh đang diễn kịch hay không, Vân Ninh cô vẫn sẽ không có khả năng kết hôn với anh, họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Vân Ninh, cậu….cậu là đang nói thật sao?” Lữ Nhị Hổ ngay lập tức ngừng khóc, ánh mắt sáng rực nhìn Vân Ninh.
“Là thật, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với Dung Thần, hủy bỏ lễ cưới ngày hôm nay. Lữ Nhị Hổ, cậu đừng ở đây náo loạn nữa, mau về đi.” Vân Ninh nói với vẻ mặt tươi cười.
“Được.” Lữ Nhị Hổ sau khi nghe được lời nói thật lòng từ chính miệng Vân Ninh, tâm trạng phấn khởi vô cùng, anh nheo mắt nhìn Dung Thần với thái độ coi thường, ngạo mạn rời đi.
“Này, Ninh Ninh nhà chúng ta thật thông minh, chỉ nói mấy lời đã thành công đuổi tên phiền phức kia đi rồi sao?” Chị dâu thứ cười híp mắt tự hào.
“Chị dâu, em không phải nói vậy chỉ để đuổi Lữ Nhị Hổ, em chính là thực sự không muốn kết hôn.” Vân Ninh nghiêm túc nhìn chị dâu nói.
Chị dâu thứ vô cùng sững sờ, ngạc nhiên há hốc mồm không thể tin được.
“Dung Thần, chúng ta hủy bỏ hôn lễ đi.” Vân Ninh lại quay sang Dung Thần, khẽ cau mày.
Mặc dù Dung Thần nhìn có vẻ rất hiền lành nhưng ấn tượng của cô đối với anh không được tốt như vậy cho lắm.
“Chị dâu thứ, được rồi, đi làm việc của chị đi.” Dung Thần cười nói với chị dâu thứ, lời nói từ tốn không nhanh cũng không chậm: “Bệnh tình của Vân Ninh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trí nhớ cũng có vấn đề, nói linh tinh vài câu là điều rất bình thường.”
“Oa…Ừm…” Chị dâu thứ giờ mới tỉnh ngộ, mở miệng cười lớn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vân Ninh không ngờ Dung Thần sẽ nói như vậy, cô vừa nghĩ vài câu để giải thích thì Dung Thần đã mở miệng trước, anh dặn dò Tiểu Quyên: “Tiểu Quyên, em ra ngoài khóa cửa lại đi.”
Tiểu Quyên nghe theo, thực sự ra ngoài khóa cửa lại.
“Vân Ninh, tôi đã chuẩn bị ít điểm tâm, dùng để ngâm nước, em ráng ăn lót dạ chút.” Dung Thần cười nhạt, lộ rõ cảm giác xa cách