Dung Thiên Dực có một đôi mắt như đại bàng bay trên bầu trời, vô cùng sắc bén, Dung Thiên Dực còn là một người giỏi võ nghệ, dáng người cường tráng hơn nhiều so với Dung Thần.
Mặc dù Dung Thần từng trải qua quá nhiều tình người nóng lạnh, nhưng trong mắt anh, vẫn hiện lên tràn đầy sự non trẻ.
“Mặc dù Trương Lan Hương rất vô lý, nhưng tôi đảm bảo với em rằng, lúc đó, em ấy sự thực không cố ý.” Dung Thần thấy Vân Ninh chỉ trầm tư suy nghĩ mà không nói chuyện, anh sợ sau này Vân Ninh sẽ truy tìm nguồn gốc, nên anh vội vàng giải thích với Vân Ninh.
“Haha....” Vân Ninh cũng không trách Dung Thần bao che cho Trương Lan Hương, nhưng cô vẫn phải tỏ rõ uy thế, không thể để cho Dung Thần cho rằng cô trời sinh dễ nói chuyện như vậy: “Một câu không cố ý liền có thể được sao? Tôi đổ máu là vô ích sao? Nếu tôi chết, cũng là chết một cách vô nghĩa sao?”
“Tôi vẫn muốn cố gắng hết sức để cứu em, nhưng nếu em chết, tôi sẽ dẫn em ấy đi tự thú.” Dung Thần nói như đinh đóng cột. Ánh mắt anh rất kiên định, ngay từ đầu anh đã nghĩ như vậy rồi.
“Được rồi, nể mặt anh, nếu không.....” Vân Ninh lại không chí khí mà mềm lòng.
Nếu như Vân Ninh chết, Trương Lan Hương được coi là gϊếŧ người không có chủ định, không thể kết án tử hình, mà hơn nữa Trương Lan Hương vẫn là trẻ vị thành niên.
Vả lại, từ lớp trang điểm dày đặc trên mặt Vân Ninh trước kia, cùng với sự phân tích trong lời nói của “bạn sống chết” Lữ Nhị Hổ, bình thường Vân Ninh chắc chắn không phải người lương thiện.
“Cảm ơn, sau này cần tôi làm việc gì, thì cứ việc dặn dò.” Cục đá lớn trong lòng Dung Thần cuối cùng cũng rơi rồi.
Lúc này Vân Ninh chợt nghĩ đến Lữ Nhị Hổ không nhịn được mà thở dài thốt lên vài câu: “Hóa ra, tôi và Lữ Nhị Hổ thực sự là thanh mai trúc mã cùng nhau lên lớn.... Lữ Nhị Hổ thực sự rất tốt với tôi.... nếu không phải do tôi kém may mắn như vậy, người bị thương có lẽ là cậu ấy rồi, mà cậu ấy là vì bảo vệ tôi nên mới...”
Chó trung thành ôi chó trung thành, thế giới này gần như đã tuyệt chủng loài chó trung thành này rồi, cần phải bảo vệ động vật nha....
Lúc Vân Ninh vừa mới đến nơi này, lại có thể vô cảm với Lữ Nhị Hổ như vậy, mà theo quan điểm của Lữ Nhị Hổ, Vân Ninh đối với cậu như vậy, Vân Ninh thực sự rất tàn nhẫn.
Nhưng, Vân Ninh thở dài thở dài, thì phát hiện, mặt của Dung Thần đều xanh ngắt.
Sau đó, Dung Thần quay lưng, không một lời chào.. cứ như thế mà đi! Mà trước khi đi, còn mang theo một mặt âm u.
Cái tên bí ẩn này, tại sao lại tức giận rồi? Vân Ninh không cảm thấy cô đã nói sai câu nào mà. Dung Thần hay mưa nắng thất thường quá đi? Còn mưa nắng thất thường hơn cả Dung Thiên Dực kia, cũng khó hầu hạ! Lúc Dung Thiên Dực kia tức giận làm sao có thể im lặng như vậy, anh nhất định sẽ.....
Người kia cái gì, Vân Ninh nghĩ đến đôi mắt khát máu của Dung Thiên Dực, không khỏi run lên. Cô không thể không thừa nhận xúc phạm Dung Thần còn ít nguy hiểm hơn một ngàn điểm so với việc xúc phạm Dung Thiên Dực. Thôi bỏ đi, đi thì cũng đã đi rồi. Dù sao chọc anh tức giận cũng không phải một hai lần.
Vân Ninh quan sát ngôi nhà tranh nhỏ, phát hiện phía trước ngôi nhà tranh nhỏ còn có một tấm màn chắn gió, được buộc vào một cây xà ngang.
Bởi vì chờ đến cuối mùa thu, Dung Thần sẽ ở đây để trông coi mùa mùa chín, mặc dù nhân dân chất phác, những chuyện trộm cắp vặt ở đây không thể tránh khỏi. Vào mùa này tương đối lạnh, nên phải dùng mành rơm để ngăn che.
Lúc này, Vân Ninh kéo mành xuống, không phải để chắn gió, Vân Ninh hơi nhát gan, cô cảm thấy phải che bản thân, như vậy có thể an toàn hơn một chút... Mặc kệ, cho dù là tự thôi miên chính mình, miễn là có thể giảm bớt cảm giác sợ hãi là được. Tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ xuống, Vân Ninh quan sát dáng vẻ bên ngoài chiếc nhẫn, còn chưa kịp chuẩn bị xong, thì Thụy Vân sặc sỡ liền xuất hiện trước mắt.