“Tôi không chọc em nữa.” Dung Thần trêu chọc Vân Ninh một hồi, cảm thấy rất hả hê, có thể thấy rõ điều này qua cặp lông mày đang khẽ giật của anh.
Vì thế, Vân Ninh càng thêm tức giận.
“Hai trăm tệ của anh, sau này tôi sẽ trả lại!” Vân Ninh hét lên giận dữ.
“Không cần, coi như đây là tôi nợ em, không phải chỉ có hai trăm.” Dung Thần thẳng thắn nói: “Tôi còn suýt chút nữa nợ em một mạng, may thay em đã tỉnh lại.”
“Là anh nợ tôi, hay là Trương Lan Hương nợ tôi?” Vân Ninh nắm được sơ hở, nhướng mày nói: “Cô ta vậy mà lại dám lấy đá đập vào đầu tôi, làm tôi suýt chút nữa mất mạng, tất cả đều là lỗi của cô ta!”
“Tôi...” Dung Thần nghẹn họng hồi lâu mới hỏi tiếp: “Em đã nhớ lại hết rồi sao?”
“Sao có thể hồi phục nhanh đến vậy?” Vân Ninh ậm ừ: “Nghe các người nói nhiều như vậy, tôi đại khái cũng có thể phân tích và hiểu được chút sự tình. Bây giờ tôi lừa anh, không phải anh sẽ làm loạn lên sao?”
“Lúc đó là do Trương Lan Hương muốn giúp tôi, vì vậy, cứ cho là tôi nợ em đi,” Dung Thần giải thích, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Tôi sẽ bù đắp cho em.”
“Anh mau nói cho tôi biết rõ những gì xảy ra ngày hôm đó đi.” Vân Ninh nhìn dáng vẻ hối lỗi của Dung Thần, liền mềm lòng, cô không giận hờn trẻ con nữa.
Thế là, sau đó Dung Thần thuật lại tất cả những gì diễn ra ngày hôm đó cho cô.
Dung Thần nói, ngày hôm đó, Vân Ninh níu anh, không cho anh đi, anh liền tức giận mắng vài câu, thuận tay đẩy một cái, liền khiến cô mất đà ngã xuống. Tất cả bị Lữ Nhị Hổ nhìn thấy hết, anh ta liền mang một đám du côn vào động tay động chân với Dung Thần. Trương Lan Hương vì muốn cứu Dung Thần, không cẩn thận lấy đá đập vào đầu Vân Ninh.
Vân Ninh bị thương liền rơi vào hôn mê, ba cô Vân Kiến Trụ nói, để cho Dung Thần kết hôn với cô và chăm sóc cô cả đời. Nếu như có thể khiến cô tỉnh lại, thì có thể chung sống hòa thuận. Còn nếu không, Vân Kiến Trụ sẽ bắt Trương Lan Hương ngồi tù.
Dung Thần kể lại một cách ngắn gọn. Hơn nữa, anh chỉ nói sự thật, và không muốn đề cập đến việc Vân Kiến Trụ và Vân Đại Giang đã lợi dụng anh như thế nào vì lợi ích cá nhân, và việc Vân Kiến Trụ đã cam kết với anh rằng những thù oán trước đây sẽ được xóa bỏ từ giờ trở đi. Những điều đó, đợi sau khi Vân Ninh hồi phục lại trí nhớ, sẽ tự mình tìm hiểu.
Vân Ninh ngẫm nghĩ một hồi, liền tin lời Dung Thần. Mặc dù Dung Thần thích trêu chọc người khác, nhưng không phải kiểu người lừa gạt.
Nhưng Dung Thần có nói đến chuyện Vân Ninh giữ anh không cho anh đi....
Ở cái thời đại vẫn còn rất bảo thủ này, làm gì có cô gái nào lại không biết xấu hổ đi níu kéo một chàng trai chứ, thế là cô liền đoán già đoán non, có phải trước đây cô từng đi tán tỉnh Dung Thần không. Lữ Nhị Hổ cũng đã từng nói, Vân Ninh thích khuôn mặt điển trai của Dung Thần. Còn có chị dâu thứ một đại bà mối cũng đã nói rằng, Vân Ninh có hứng thú với Dung Thần.
Nhưng dù là Vân Ninh từng tán tỉnh Dung Thần, thì đó cũng không phải là do cô hiện tại làm ra, vì vậy Vân Ninh không hề cảm thấy tội lỗi. Đó là một người trông giống hệt cô và có cùng tên với cô, cô không hề biết người đó.
Nói như vậy, cô của kiếp trước, chỉ là trẻ mồ côi, là một đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ. Sau khi bố mẹ ly hôn đều không ai muốn nuôi cô, là do ông nội nuôi cô lớn. Mẹ cô không hỏi thăm tin tức của cô và ông nội cũng không sao, bà còn chưa từng xuất hiện cho đến khi ông nội mất.
Vì vậy khi đến nơi này, cô không có gì phải lo lắng.
Chỉ tiếc cho Dung Thần, rõ ràng đang trên đỉnh cao của sự nghiệp....
Cô lại ngước lên nhìn Dung Thần, hy vọng Dung Thần chính là Dung Thần, không phải là Dung Thiên Dực.
Dung Thiên Dực là người có triển vọng vô biên, nếu như anh ta sống ở đây, những em gái hâm mộ hắn sẽ buồn như thế nào đây.