“Em có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không.” Dung Thần ho nhẹ một tiếng, giả vờ làm ra vẻ mặt vô cảm nói: “Bắt chước dáng vẻ giống như một vị tiền bối là một hành động rất trẻ con...”
“Cái gì mà tiền bối chứ, tôi...” Vân Ninh bĩu môi, cô ở kiếp trước đã hai mươi lăm tuổi, nhưng chàng trai trước mặt này, mới chỉ hai mươi tuổi.
Kém một tuổi đã cảm thấy nhỏ bé hơn rồi, bây giờ kém hơn hẳn năm tuổi, Vân Ninh sao có thể không đắc ý được....
“Được rồi, anh đi làm việc của anh đi, đợi khi nào tôi ngủ dậy sẽ nói chuyện với anh sau.” Vân Ninh đang đắn đo về việc mở lại không gian của mình, cảm thấy thời gian trôi từ ngày hôm qua đến nay như thể đã đủ mười hai tiếng. Vì vậy, cô không muốn để Dung Thần tiếp tục làm phiền cô nữa.
Dung Thần nghĩ rằng, có lẽ sau cuộc hành trình dài trên con đường không mấy bằng phẳng nên Vân Ninh thấy buồn ngủ rồi, vì vậy liền nghe lời cô, đi ra khỏi giường, xỏ giày của mình vào.
“À đúng rồi, Dung Thần, anh có chắc chắn nơi này an toàn không?” Vân Ninh lo lắng nhìn sương mù bao phủ xung quanh, đột nhiên cô thấy ớn lạnh cả sống lưng, tuy rằng đây không phải như trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng mà chỗ này, quả thực có chút rùng rợn: “Ở đây chắc không có sự xuất hiện của sói hoặc lợn rừng đâu ha?”
Kiếp trước, Vân Ninh chỉ mới từng đi khu du lịch ở quê, đường sá nơi đó đã được sửa sang lại, không hề gập ghềnh như này, trên núi ở quê cô có rất nhiều người qua lại, cũng không vắng vẻ hiu quạnh như nơi này, cho nên, Vân Ninh không dám chắc chắn được chỗ này có thực sự an toàn hay không.
Dung Thần bất giác cảm thấy có chút buồn cười, Vân Ninh đã lớn lên và sống ở đây ngần ấy mười bảy năm, vậy mà bây giờ, tất cả mọi thứ đối với cô đều trở nên mới mẻ.
Như vậy, trước khi Vân Ninh chưa lấy lại được trí nhớ thì Dung Thần phải chăm sóc cô như một người mới bắt đầu cuộc sống tại nơi vốn là quê nhà của cô.
“Tôi đang nghĩ, hay là để cho em ở đây làm mồi nhử.” Dung Thần nói với giọng điệu trêu chọc: “Đợi đến khi nào bầy sói kéo đến, em chỉ cần hét to tên tôi, tôi sẽ lập tức chạy lại gϊếŧ chúng, như vậy bữa tối chúng ta sẽ có thịt ăn no nê rồi.”
“Nhưng mà.” Vân Ninh nửa tin nửa ngờ: “Nếu như anh không đến cứu kịp, tôi sẽ bị bầy sói nuốt chửng, như vậy một trăm hai mươi tệ tiền lễ vật mà anh đã bỏ ra sẽ bị uổng phí rồi.”
“Một trăm hai mươi tệ gì ? Tôi đã bỏ ra tròn hai trăm.” Dung Thần vẫn không dám nói, là bởi vì sợ thím Trương biết, bây giờ chỉ có hai người, anh mới dám nói. Anh vô cùng xót tiền của mình: “Em có biết được hai trăm tệ có ý nghĩa như nào không? Mua một chiếc xe đạp trong hợp tác xã tiếp thị và cung ứng đã một trăm sáu mươi tệ rồi, ra chợ đen cũng phải hai trăm tệ. Sẽ tốt hơn biết bao nếu tôi mua một chiếc xe đạp và đi nó chứ...”
Có một số món đồ vẫn phải mua bằng phiếu, nhưng những tấm phiếu đó thì khá là khó có được, thế nên có một số người to gan đem một số thứ ra bán ở chợ đen, người mua không cần phải xuất trình biên lai, nhưng giá cả sẽ đắt hơn một chút. Đối với những người giàu có mà nói, điều đó cũng tốt hơn nhiều so với việc bỏ tiền ra vào chuyện vô ích.
“Anh... anh sao lại có thể đem tôi ra so sánh với chiếc xe đạp?” Vân Ninh tức giận, Dung Thần sao có thể ghét bỏ cô, còn dám thẳng thắn nói, cô còn không bằng một chiếc xe đạp sao?!
Cô muốn đánh người, nhưng lại phá vỡ bầu không khí rồi, sau đó cô lảo đảo suýt ngã, nhưng Dung Thần đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Nhưng vừa rồi đã lỡ đυ.ng vào vết thương của cô khiến miệng vết thương bị hở thêm sâu, khiến cô ôm vết thương và nhịp thở càng thêm gấp rút. Dung Thần gấp gáp thổi nhẹ vào chỗ cô bị thương, chiêu này, rõ ràng là thường được dùng để dỗ trẻ con mà, hừ!