Vì vậy có thể nói, Dung Thần thường xuyên đến nhà của Tống Minh Khải, Tống Giai có thể thường xuyên nhìn thấy Dung Thần. Có lẽ là do lâu ngày nên dễ nảy sinh tình cảm, hoặc có thể thậm chí là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù sao hiện tại Tống Giai đã yêu Dung Thần, nhưng Dung Thần lại không hay biết gì về điều đó.
Trong thời đại trăm công nghìn việc cần phải làm, những người trẻ tuổi đặc biệt say mê với tình yêu, nhưng định nghĩa về tình yêu của mọi người lại rất mơ hồ.
Giống như Dung Thần, anh ấy rất đẹp trai, tính tình tốt, siêng năng và có năng lực, nhưng anh ấy vẫn là một thanh niên có học thức.
Bên cạnh đó, để từ biệt cái cũ và chào đón cái mới, người ta có một kiểu tôn trọng văn hóa khác, họ luôn cảm thấy rằng những người có tri thức đều thanh lịch và cao sang. Vì vậy, việc một thiếu nữ tuổi đôi mươi phải lòng Dung Thần là điều hết sức bình thường.
"Tôi chưa hề đắc tội gì với Tống Giai, nhưng tại sao cô ta lại khıêυ khí©h tôi và Trương Lan Hương, lại còn để Ninh Thúy Nguyệt nói em này nọ..." Dung Thần có chút tức giận: "Cuối cùng cô ta vẫn phải gió chiều nào xoay chiều ấy và dụ Trương Lan Hương trở thành người lợi dụng cô ta.”
Ban đầu, Tống Giai không dám thể hiện rõ ràng ra ngoài mặt, vì vậy cô ta đã để cho Ninh Thúy Nguyệt thay cô ta nói ra những lời đó.
Cô ta cho rằng chỉ cần giữ im lặng thì sẽ không bị chú ý, nhưng trên thực tế, tiểu nha đầu dù có thông minh đến đâu, thì vẫn còn rất non nớt, ánh mắt căng thẳng ấy sớm đã lóe lên tất cả sự lừa dối rồi.
Dung Thần mặc dù không phải là trinh sát gì, anh ta chỉ là một công dân bình thường, nhưng anh ta đã trải qua quá nhiều thăng trầm từ khi còn rất nhỏ, khả năng quan sát từ ngôn ngữ cho đến cảm xúc đương nhiên sẽ hơn hẳn những người khác.
"Sau này chúng ta chú ý một chút là được, đều là người cùng một thôn, nhìn xuống mà không nhìn lên, dễ có khả năng đưa đến bế tắc." Vân Ninh đồng tình nói, cô biết hiện tại Dung Thần đang nghĩ như vậy.
Cô vẫn trốn trong vòng tay của Dung Thần, vòng tay ấm áp đẩy hơi lạnh ra khỏi cơ thể cô.
Thật ra trời không lạnh, mặt trời bị che mất một nữa sắp sửa ló ra, lát nữa cô sẽ có thể ấm trở lại, nhưng giờ phút này, cô quả thực có chút lạnh.
“Điều khiến tôi thắc mắc hơn đó là, Tống Giai tại sao lại trở mặt lại với em được.” Dung Thần nhìn Vân Ninh một cái, muốn được nghe câu trả lời từ cô, anh biết trong lòng cô chắc chắn nắm rõ sự thật mọi chuyện: “Còn đột ngột phá vỡ mối quan hệ bạn bè thân thiết với Trương Lan Hương. Làm cho sự việc trở nên như vậy, đối với cô ta mà nói, một chút lợi ích cũng không có.”
Sự nghi hoặc trong lòng anh đã dâng trào đến đỉnh điểm, chỉ là mãi không tìm được cơ hội để truy hỏi, lần này quyết tâm phải làm rõ sự thật, nhưng thái độ của anh vẫn rất lãnh đạm, tuyệt nhiên không bao giờ để lộ ra cảm xúc thật đang vô cùng sốt sắng muốn biết của mình, tính cách của anh chính là như vậy.
“Không hiểu đúng không?” Vân Ninh liền hạnh phúc đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc, cô chui ra khỏi vòng tay của Dung Thần: “Thiếu niên, sau này để chị gái từ từ dạy bảo cho em là được.”
Ai nói rằng Tống Giai không thể nhận được một chút lợi ích nào, cô ta đã phải hy sinh rất nhiều thứ để có được tình yêu của Dung Thần.
Vân Ninh thấy Dung Thần không nhạy cảm trong chuyện tình cảm như vậy liền bất giác cười thầm trong lòng, Tống Giai luôn nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy tình yêu như vậy, nhưng anh đến một chút phản ứng cũng không có.
Có điều, Vân Ninh không muốn nói thẳng cho Dung Thần biết rằng, Tống Giai là đang thích anh, nên cứ để mặc cho tiểu nha đầu hai mặt kia muốn làm gì thì làm.
“Vân Ninh, em...em thật sự...” Dung Thần trước giờ rõ ràng vốn luôn đối mặt với một Vân Ninh tương đối trầm tĩnh , vậy mà lúc này đột nhiên lại nhìn thấy được dáng vẻ giống như một kẻ phản diện như vậy, nhưng anh lại không hề thấy chán ghét cô, trái lại không hiểu vì sao anh còn cảm thấy cô như vậy lại rất dễ thương? Anh lại bị giật mình trước phản ứng của chính mình.