Chương 44: Coi trọng lễ nghĩa

Cảm nhận được sự ẩm ướt, Dung Thần leo lên giường một cách dứt khoát, ôm Vân Ninh vào lòng, sưởi ấm giúp cô.

Vân Ninh người đến từ thế kỷ 21, cũng sẽ không quá bảo thủ, cho nên khi nằm trong lòng Dung Thần, cô không cảm thấy bất kỳ sự lợi dụng nào từ anh.

Nhưng Dung Thần đã không còn bình tĩnh được nữa. Anh ấy đã lớn như vậy rồi, đừng nói là người khác, mà ngay cả Lâm Na thanh mai trúc mã của anh, anh cũng chưa từng thân thiết như vậy.

Anh là một người rất coi trọng lễ nghĩa, cũng coi trọng danh dự của người con gái, bình thường, anh cũng không thích nói quá nhiều lời với con gái, chứ nói tới việc tiếp xúc với họ.

Nhưng trong tiềm thức anh cảm thấy, ở cùng Vân Ninh như vậy là điều chính đáng nên làm.

Mặc dù trước đó Vân Ninh luôn nói rằng đợi sau khi cô bình phục, cô sẽ rời khỏi Dung Thần. Mặc dù Dung Thần nghĩ rằng sau khi Vân Ninh khôi phục trí nhớ, nói không chừng cô có thể sẽ lại trở nên độc đoán. Nhưng những lời nói không chút do dự của cô ngày hôm nay lại khiến cho Dung Thần không thể không để tâm.

Nhưng vào lúc này, Vân Ninh không thể đoán được Dung Thần đang nghĩ gì. Cô cảm thấy anh ôm cô như một con rối. Không có cảm xúc màu mè, không có tiếng tim đập nhanh, không một chút căng thẳng, cũng không có cảm giác mơ hồ hay tục tĩu, mà chỉ đơn giản là một cái động chạm nhẹ nhàng, trầm tĩnh, quả là khí chất của một nam nhi quân tử.

Vì vậy, Vân Ninh cảm thấy rất thoải mái, muốn ngủ trong vòng tay của anh ấy.

Khi Vân Ninh hơi mơ mơ màng màng, Dung Thần đột nhiên trả lời câu hỏi vừa rồi: "Gần đây, bọn họ thường làm công việc thủ công cùng nhau."

“Ai?” Vân Ninh bị phân tâm, ngây ngốc hỏi.

"Trương Lan Hương và Tống Giai, họ thực sự thích chơi với nhau."

“Ồ.” Vân Ninh tỉnh táo lại.

Vì vậy, đã xảy ra trò chơi dở khóc dở cười ngày hôm nay?

Nếu không phải sợ Dung Thần không vui, Vân Ninh đã cười một trận sảng khoái ra trò rồi.

“Anh cảm thấy Tống Giai là người như thế nào?” Vân Ninh thăm dò hỏi Dung Thần.

"Có thể như nào nữa? Trước đây còn rất tốt, nhưng hôm nay, tôi dường như đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta..." Vừa rồi Dung Thần không vạch trần cô ta trước mặt mọi người, là vì anh biết rằng có nói ra cũng sẽ không có ai tin cô ta, mà còn có thể sẽ nảy sinh thêm rắc rối không chừng.

Hơn nữa, anh và Tống Giai không có ân oán cũng không có thù hằn, cần gì phải trước mặt mọi người hủy hoại thanh danh của con gái nhà người ta như vây.

Về phần đời tư cá nhân, anh vẫn chưa nghĩ tới việc nên kết thân với cô gái có lòng dạ khó đoán như Tống Giai thế nào.

"Dung Thần, anh thật thông minh..." Vân Ninh không khỏi nực cười, hóa ra Dung Thần đã nhìn ra rồi, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

“Tôi và Tống Minh Khải, anh trai của Tống Giai, là bạn tốt của nhau.” Dung Thần cảm thấy lời nói của Vân Ninh có phần mỉa mai, anh chọn cách phớt lờ, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi thường xuyên mượn sách của Tống Minh Khải, đặc biệt là sau khi khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh, Tống Minh Khải quay lại trường học, tôi càng có thể mượn thêm nhiều sách.”

Vì vậy, Dung Thần nhẫn nhịn nương tay với mọi người, đều là để có thể sống hòa thuận với gia đình người khác. Nhưng điều đó cũng không hề có nghĩa là Dung Thần phải chịu đựng tất thảy.

Trước đây, Dung Thần chưa từng tìm hiểu kĩ về Tống Giai, chỉ nghĩ rằng cô ta là một cô gái nhỏ rất trong sáng và dễ thương. Nhưng bây giờ, Dung Thần rất hối hận vì anh thực sự đã nhìn thấu bộ mặt đầy mưu mô của Tống Giai ẩn sau sự ngây thơ của cô ta.

"Thì ra là như vậy..." Vân Ninh trầm tư.