Trương Lan Hương khóc thét là bởi vì, nếu ông Tôn và bác gái Trình vì chuyện này mà gây sự với mẹ cô ta, thì mẹ của Trương Lan Hương nhất định có thể đánh chết Trương Lan Hương. Mẹ Trương Lan Hương là một người phụ nữ trọng nam khinh nữ, từ sau khi có tiểu Hà thì vẫn luôn không coi trọng Trương Lan Hương.
Khi xuống sườn núi, Dung Thần cố sức để giữ tốc độ xe trượt xuống, như vậy mới không làm cho Vân Ninh bị xóc ở trên xe.
Vân Ninh sợ tới mức không dám thở mạnh, không phải bởi vì sợ ngã xuống xe, mà là mặt Dung Thần trầm như nước, trong lòng Vân Ninh vẫn luôn bồn chồn.
Đường đi có chút xa, từ dưới sườn núi đến giữa sườn núi, lại đến lên sườn núi, tiếp theo, xe dừng lại ở một mặt cỏ dại ven đường.
Vân Ninh nhìn khắp nơi, cảm giác chắc hẳn là đã tới nơi, lại không biết trong đồng ruộng xung quanh này, rốt cuộc miếng đất nào là của nhà Dung Thần.
Vùng núi không phải mênh mông vô bờ, mà là một tầng lại một tầng cầu thang phân bố từ cao đến thấp.
Phạm vi mỗi tầng đồng ruộng cũng không lớn, nhưng cũng may đều rất bằng phẳng.
Đang nhìn xung quanh, Vân Ninh liền cảm thấy thân thể của mình như bị nhấc bổng, đầu cô tựa vào khuôn ngực cứng cáp của người đàn ông.
“Đã đến chưa vậy ? Vân Ninh ôm lấy eo anh trong vô thức.
Đôi chân dài thẳng tắp của anh sải bước thật nhanh, Dung Thần trong chốc lát đã đưa cô tới vườn nhà mình.
Khi tới gần căn nhà tranh, đưa cô vào trong nhà. Vân Ninh lúc này mới nhìn thấy, bên trong này, là một chiếc giường được làm bằng gỗ, bên trên được phủ một lớp rơm.
“Vân Ninh, em ở đây nghỉ ngơi chút đi, tôi sẽ không đi xa đâu.” Giọng điệu Dung Thần có chút không ổn: “Có chuyện gì nhất định phải hét to gọi tôi một tiếng.”
Vừa nghĩ tới chuyện anh sắp rời đi, Vân Ninh lại bám lấy cánh tay anh.
“Dung Thần, có phải anh giận rồi không?” Vân Ninh quyết định giữ anh truy hỏi bằng được, nếu không thì cô sợ sẽ luôn nghĩ ngợi linh tinh.
“Sao lại tức giận?” Dung Thần thu lại vẻ mặt ủ rũ, cười cười hỏi cô: “Nhìn tôi giống đang tức giận lắm sao?”
“Bây giờ không giống nữa rồi...” Vân Ninh mỉm cười theo anh.
Thật ra cô muốn nói một câu nữa nhưng lại thôi, chính là: “Vừa nãy thì rất giống...”
“Em...em nói những lời này....” Dung Thần nghĩ mãi không biết nên hỏi cô thế nào.
Tại sao Vân Ninh lại muốn trở thành nạn nhân trong mắt mọi người như vậy, nói là cô đã tỉnh rồi nhưng lại giả vờ chưa tỉnh, cố ý yếu ớt dựa dẫm khiến Dung Thần bất đắc dĩ phải lấy cô.
Dung Thần rõ ràng là được Vân Ninh phóng đại quá mức, nhưng còn Vân Ninh, sau này cô làm sao có thể ngẩng cao đầu mà sống tiếp chứ...
Lúc đó Dung Thần cảm thấy, cứ cho là những lời nói kia là thật, anh cũng sẽ không tức giận. Thay vào đó anh còn đưa ra quyết định, cho dù sau này Vân Ninh có hồi phục lại trí nhớ, anh cũng không còn nghĩ đến việc trả thù cô, không muốn làm khó cô nữa, mà anh chỉ muốn ở bên cạnh cô cả đời.
“Tôi...không phải cố ý nói linh tinh đâu, mà là vì...tôi cũng không thể ngờ được sẽ khiến cho Trương Lan Hương bị nhiều người chỉ trích như vậy...” Vân Ninh trở nên căng thẳng, cô ấp úng nói, không biết giải thích như nào với Dung Thần.
“Trương Lan Hương đều là do tự em ấy chuốc lấy rắc rối mà thôi, kệ em ấy đi .” Dung Thần rất phân tư công minh, nhanh chóng dập tan sự lo lắng của Vân Ninh và nói rõ ràng lập trường của mình.
Anh sớm đã nghĩ cách để chấn chỉnh Trương Lan Hương rồi, dù gì cô ta cũng không phải em gái ruột của anh. Bây giờ cần làm cho cô ta biết giữ ý một chút cũng tốt, hạn chế lại cách ăn nói thiếu suy nghĩ của cô ta. Người chưa bao giờ trải qua những lúc khó khăn nhất của đời người, sẽ không thể trưởng thành được.
“Cô ấy và Tống Giai là bạn tốt của nhau sao?” Vân Ninh thấy Dung Thần nói một cách thẳng thắn như vậy, cảm thấy yên tâm hơn, nên cô lại hỏi.
Dung Thần ngồi xuống chiếc giường nhỏ, giúp Vân Ninh vuốt lại mái tóc rối.
Tóc của Vân Ninh bị ướt mất một nửa đầu, là do trong lúc Dung Thần đang ôm cô đi, không cẩn thận chạm vào chiếc lá cây ẩm ướt, nước mưa theo đó nhỏ giọt từ những chiếc lá vương vãi xuống vài chỗ trên tóc và quần áo của Vân Ninh.