Chương 42: Chột dạ

Cưới vợ cũng không dễ dàng, tiền lễ hỏi đều không ít, nếu nhà gái theo đuổi ngược lại thì tất nhiên cũng sẽ không quá đòi lễ hỏi, đây cũng là một chuyện tốt.

“Tôi lười đến nghe đám trẻ con mấy đứa đứng ở chỗ này cãi nhau!” Dì Triệu nghĩ đến đây, liền cho rằng, bà vẫn nên đứng ở lập trường trung gian.

Ai, nhà có con trai đang tuổi lấy vợ, tốt nhất là cố gắng không đắc tội với thiếu nữ vừa độ tuổi trong thôn đi. Vì thế, dì Triệu lắc mông rời đi..

“Bác gái Trình, ông Tôn!” Tống Giai căm hận Trương Lan Hương nói ra bí mật của mình, vì thế giờ phút này, cô ta cũng muốn nói ra bí mật của Trương Lan Hương! Cô ta nhìn về phía ông Tôn và bác gái Trình, cáo trạng nói: “Trương Lan Hương nói với cháu, mẹ cô ta ở nhà thường xuyên nói bác gái Trình và bà Tôn đều là người hai mặt, hai người đố kỵ Dung Thần làm việc cho Trương gia, sau lưng luôn khuyến khích Dung Thần chống lại mẹ Trương Lan Hương! Mẹ cô ta còn nói với Dung Thần, lúc trước, khi Dung Thần gặp nạn, hai người không ít lần đâm sau lưng Dung Thần! Nói rằng hai người đều là một đám gió chiều nào theo chiều ấy!”

Bà Tôn chính là vợ của ông Tôn, tuy rằng hôm nay bà Tôn không có ở đây, nhưng những lời này, Tống Giai nói với ông Tôn thì cũng vẫn đạt được hiệu quả mà cô mong muốn.

Mẹ của Trương Lan Hương tuy rằng rất chanh chua, nhưng vẫn còn hiểu một chút cách đối nhân xử thế, bà bảo Trương Lan Hương đừng nói những lời này ra ngoài, bởi vì chỉ cần nói ra thì sẽ đắc tội người của toàn thôn, không cần thiết phải chọc cho nhiều người tức giận như vậy. Nhưng lúc trước Trương Lan Hương cho rằng Tống Giai sẽ vẫn luôn một lòng với mình, vì thế đã nói với Tống Giai.

“Dung Thần, chuyện không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi đi.” Vân Ninh nhìn náo nhiệt một lúc lâu, cảm giác hướng gió của náo nhiệt càng ngày càng không đúng. Vì thế cô duỗi tay ra, kéo Dung Thần một cái, cô nói có chút chột dạ.

Vân Ninh biết, Dung Thần không rời khỏi Trương gia chủ yếu là bởi vì chú Trương. Chú Trương thật là một người tốt, đáng tiếc lại cưới một người vợ xảo quyệt khắc nghiệt, lại còn sinh ra đứa con gái vừa khắc nghiệt vừa ngu ngốc.

Cũng mặc kệ nói như thế nào, chú Trương quá ỷ vào gia đình ấm áp của mình, tình yêu thương đối với vợ và con cái luôn làm ông luôn rơi vào trạng thái khó xử. Cho nên, Dung Thần cũng vẫn luôn thay chú ấy chịu đựng sức ép.

Hiện tại, Vân Ninh rất áy náy, cô khơi màu sự chán ghét của thôn dân đối với Trương Lan Hương, thì đồng nghĩa với việc gây cho chú Trương một chuyện phiền não.

Vân Ninh không biết Dung Thần sẽ nhìn cô như thế nào, cũng không biết liệu Dung Thần có giận cô hay không.

Kinh hồn bạt vía nhìn Dung Thần, Vân Ninh đang suy đoán một trăm loại phản ứng của Dung Thần.

Dung Thần đẩy tay Vân Ninh, không biến sắc liếc mắt nhìn Vân Ninh một cái.

Khi da đầu Vân Nịnh tê dại, sợ tới mức rụt đầu lại “Được.” Dung Thần gió êm sóng lặng mà trả lời một tiếng.

Cúi người, đưa lưng về phía đám người phía sau, Dung Thần đẩy xe, từng bước vững vàng đi về phía trước.

Giờ phút này, Trương Lan Hương ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng liền không hề quản chuyện Dung Thần lại đang cúi đầu phục vụ Vân Ninh.

Tống Giai giằng co với Trương Lan Hương, nhưng trong lòng lại nói thầm. Tất cả phát triển, đều vượt qua những gì cô ta đã dự tính.

Cô ta cần dốc sức làm lại từ một góc độ khác, cô ta phải về nhà một lần nữa để suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch. Cho nên, sau khi cô ta xúi giục xong, nhân lúc ông Tôn và bác gái Trình vừa chột dạ vừa tức giận, khi người đều tức đến mức cả người run rẩy nói không ra lời, cô ta nhanh chóng lôi kéo Ninh Thúy Nguyệt rời khỏi đám người.

Dung Thần bước đi nhanh hơn, mãi đến khi tiếng thôn dân chỉ trích và tiếng khóc của Trương Lan Hương đều đã bay xa, từ lớn tiếng biến thành nhỏ tiếng, lại từ nhỏ tiếng dần dần biến mất.