Bình thường Tống Giai rất thân thiết với cô ta, có bí mật dù nhỏ hay to gì cũng đều đem kể cho cô ta hết. Thật ra Tống Giai không bao giờ đem kể những chuyện quan trọng, chỉ là những câu tán gẫu tầm thường mua vui.
Vào thời điểm đó, Tống Giai chia sẻ bí mật của mình với Trương Lan Hương chẳng qua với mục đích bới móc được thông tin cô ta cần mà thôi. Hơn nữa, phụ nữ một khi ở chung một chỗ, không thể nào có chuyện không kể cho nhau nghe những bí mật riêng tư được, miệng của họ luôn có xu hướng không thể không hé răng nửa lời.
“Trương Lan Hương, cô nói bậy bạ!” Tống Giai đã cố quên đi những cuộc cãi vã nhỏ nhặt lúc trước, dù sao mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, hơn nữa khi đó Tống Giai chỉ là buột miệng nói trong vô thức, cô ta thật không thể ngờ Trương Lan Hương lại dùng chuyện cũ rích đó để vạch trần mình như vậy, vì vậy cô ta không thể kìm nén được nỗi uất ức.
“Những lời này đều là do cô tự biên tự diễn!” Trương Lan Hương bây giờ mới có cơ hội lật ngược tình thế, cô ta quay sang nói lớn với dì Triệu: “Dì Triệu, dì vẫn còn cố che giấu chuyện dì đang âm thầm đưa con trai đến nhà Tống Giai cầu hôn cô ta sao, chuyện này, còn ai không biết nữa ? Có phải chính dì đã nói với bố mẹ Tống Giai, cho dù là chuyện hôn sự thành hay không thành đi chăng nữa, cho dù Tống Giai có đồng ý hay không đồng ý, thì cũng đều không được đem chuyện này nói cho người khác biết?”
Dì Triệu nghe được những lời này, sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Dì Triệu luôn luôn cảm thấy đứa con trai làm thợ mộc nhà bà có cái tay nghề kiếm tiền, đặc biệt sau khi làm một mình, tay nghề sẽ càng nổi tiếng.
Bà cảm thấy, đứa con trai Triệu Bằng làm thợ mộc nhà mình và Tống Giai cực kỳ xứng đôi. Cho nên lúc ấy bà mới da mặt dày đến nhà Tống Giai cầu hôn.
Mặc kệ nói như thế nào, việc một bà mẹ tự mình đi cầu hôn cho con trai là có chút mất mặt, cho nên dì Triệu nhiều lần nói với ba mẹ Tống Giai đừng nói việc này ra ngoài.
Vì thế hiện tại, dì Triệu thím nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tống Giai.
“Trương Lan Hương, cô, cái mồm này của cô thật có thể đổi trắng thay đen!” Tống Giai thầm tính toán một lúc lâu, tuy rằng cô ta cũng hối hận vì lúc trước không nên dùng chuyện này để trao đổi tin tức quan trọng khác với Trương Lan Hương, nhưng hiện tại mọi chuyện đã xảy ra, cô ta phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế, vì thế cô ta tức giận chỉ vào Trương Lan Hương: “Ngày thường tôi không muốn nói ra những chuyện xấu xa của cô, là sợ cô thấy mất mặt! Hiện tại, nếu cô cắn ngược lại tôi một miếng như vậy thì tôi phải nói!”
Nuốt một ngụm nước bọt, Tống Giai lại nói với dì Triệu: “Dì Triệu dì không biết, là Trương Lan Hương theo đuổi Triệu Bằng, nói coi trọng anh ấy! Sau đó, Triệu Bằng liền lừa Trương Lan Hương, nói dì và chú Triệu đã đến nhà cháu cầu hôn, bảo Trương Lan Hương về sau đừng dây dưa anh ấy! Kỳ thật Triệu Bằng đã cố ý nói dối! Kết quả Trương Lan Hương lại tin là thật! Còn chuyện mười đồng tiền mua khăn tay đều là Trương Lan Hương bịa ra!”
Nghe Tống Giai nói như vậy, dì Triệu cũng không biết nên tin ai. Nhưng trước mặt mọi người, Tống Giai dùng chuyện khác hóa giải chuyện bà đi cầu hôn, như vậy ít nhiều cũng bảo vệ mặt mũi cho bà.
Ngẫm nghĩ kỹ lại, sau khi bà đến nhà Tống Giai cầu hôn, Tống Giai vẫn luôn không cho bà một câu trả lời, kỳ thật cũng làm bà rất phiền lòng.
Bà cảm thấy người nhà Tống Giai rất dối trá, được thì nói được, mà không được thì nói không được, cứ chần chừ như vậy làm gì, chuyện yêu đương của con cái nhà ai có thể chậm trễ được.
Nếu không được thì dì Triệu cũng sẽ không để con trai mình chờ đợi, gặp được cô gái nào thích hợp thì nhà bọn họ cũng nên xem xét.
Giờ phút này, dì Triệu nhìn lại Trương Lan Hương. Tuy rằng dung mạo Trương Lan Hương kém xa Tống Giai, nhưng khó gặp được nhà gái nào nguyện ý theo đuổi nhà trai, nếu Trương Lan Hương thật sự coi trọng Triệu Bằng, dì Triệu cũng cảm thấy có mặt mũi.
Cho nên, nếu Trương Lan Hương có thể kiên trì bền bỉ mà theo đuổi thì dì Triệu vẫn là nguyện ý để cho con trai bà cưới Trương Lan Hương.