Cô ta cảm giác hôm nay xui xẻo như vậy chắc chắn là do cô ta đã quên xem tử vi trước khi ra ngoài! Một, hai người không liên quan đắc tội với cô thì không sao, nhưng bây giờ, ngay cả bạn của cô ta Tống Giai cũng quay lưng lại và đổ lỗi cho cô ta!
“Trương Lan Hương, cô xem lại cô đi, nói năng có chỗ nào giống người bình thường không?!” Tống Giai bị gán mắc “lưu manh”, hai từ này có thể nói là hai từ mà cô ta cho là ngôn ngữ xấu xí và xúc phạm khó nghe nhất trên đời! Cô ta bị chọc giận đến mức ứa cả nước mắt.
“Là do cô không có chính kiến! Cô khiến tôi quá thất vọng! Tống Giai, tôi đã nhìn lầm con người giả tạo như cô rồi!” Trương Lan Hương cũng tức phát khóc.
Người khác mắng nhiếc cô ta thì không sao, cô ta đây không chấp nhận nhất được việc bị một người bạn thân Tống Giai quay lưng lại phản bội!
“Tôi làm sao mà không có chính kiến?” Tống Giai ánh mắt kích động: “Chính cô gây sự, đánh người ta suýt chết trước, một chút áy náy cũng không có thì thôi, còn ở đây tiếp tục ức hϊếp người ta! Tôi đều là muốn tốt cho cô nên mới nói những lời thật lòng này, nhưng cô lại không biết người có lòng tốt, chỉ biết hiểu lầm tôi thôi sao!”
Ngay khi Tống Giai vừa dứt lời, dì Triệu từ trong đám đông bất ngờ lao tới tức giận tiếp lời cô ta: “Tống Giai, đừng dây dưa với hạng người tầm thường này nữa! Cũng không phải là con không biết, Trương Lan Hương nổi tiếng với cái danh “ngu xuẩn”!”
Nãy giờ bà ta là người chứng kiến, thật sự không thể nhẫn nhịn đứng xem tiếp được nữa, hơn nữa bà ta còn biết, người con gái xinh đẹp dịu dàng Tống Giai này lại là người trong lòng của cậu thợ mộc nhà dì Triệu thầm mến thương! Còn dì Triệu vốn đã hận Trương Lan Hương nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng nhân cơ hội này trút giận: “Cái con nhỏ Trương Lan Hương này, đã ngu xuẩn thì thôi đi, lại còn gặp ai cũng như chó điên, sơ hở ra là cắn người!”
Tiếp đó, cô nhìn sang cụ lớn Tôn, lại nói: “ Ông Tôn, ông với Trương Hồng Tài có thể nói chuyện được với nhau, từ góc độ đạo lý mà nói, ông bắt buộc phải nhắc nhở Trương Hồng Tài, ông ta mà còn không dạy dỗ lại đứa con gái của mình cho tốt, thì đúng là vô dụng hết thuốc chữa!”
“Quả đúng là như vậy! Dì yên tâm đi, dù như thế nào tôi cũng phải nói đạo lý với Trương Hồng Tài!”
Ông đã ngần này tuổi rồi, vậy mà Trương Lan Hương lại một chút tôn trọng cũng không có, hại cái mặt già này không biết giấu đi đâu nữa. Ông nhất định phải đưa ra những lý lẽ đủ mạnh mẽ thuyết phục, kiện tiểu nha đầu không biết sợ trời sợ đất Trương Lan Hương kia ngay trước mặt Trương Hồng Tài mới được !
Còn Trương Lan Hương khi nghe được lời của những trưởng lão đang bàn tán về mình thì vừa tức giận vừa lo lắng tột độ, cô ta lại bắt đầu khóc òa lên. Vừa khóc vừa mắng nhiếc Tống Giai là loại người nham hiểm xảo quyệt, cô ta xúi giục mình ta đối phó với Vân Ninh cùng mình, nhưng Tống Giai thế nào lại ngấm ngầm quay lưng lại với cô ta đi bênh vực Vân Ninh!
Lúc này, Vân Ninh nhìn bộ dạng như một mớ bòng bong của Trương Lan Hương, cô không khỏi cảm thấy nực cười.
Trương Lan Hương là tự bản thân cô ta tự chuốc rắc rối, cô ta xứng đáng với điều đó. Lúc này cô mới hiểu được Tống Giai là đang lợi dụng cô? Có lẽ đã muộn rồi!
Khả năng nhìn gió bẻ lái của Tống Giai vô cùng cao, chỉ cần cảm giác tình thế không ổn, cô ta liền có ngay cách kéo Trương Lan Hương xuống hòng thoát tội một cách dễ dàng.
Bây giờ Tống Giai đã thành công trong việc gây dựng hình tượng tốt đẹp trong mắt dân làng, sẽ không còn ai tin những lời nói vô nghĩa của Trương Lan Hương nữa.
“Dì Triệu! Dì vậy mà lại cho rằng Tống Giai thực sự tốt đẹp sao, dì cũng biết, con trai của dì âm thầm trộm 10 tệ của dì đem cho Tống Giai, mua quần áo đẹp, khăn quàng cổ cho cô ta không phải sao! Nhưng Tống Giai khi nhận được tiền rồi, lại trở mặt với con trai dì, nói cậu ta là đồ cóc xấu xí mà còn dám với tới thiên nga!” Thấy đám đông sắp giải tán, Trương Lan Hương cũng không thèm để tâm nữa, cô ta vẫn đứng đấy nói đúng sai với dì Triệu.