Nhưng bây giờ, quay trở về thực tại, vẻ ngoài của Dung Thiên Dực không hề thay đổi, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược, cứ như biến thành một người khác.
Vân Ninh chỉ có thể nói rằng, kỹ năng diễn xuất của Dung Thiên Dực thực sự rất tốt.
“Vân Ninh…” Lúc này, tiếng than khóc của Lữ Nhị Hổ đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ xa xôi của Vân Ninh, cậu ta dường như rất đau lòng: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, sao cậu có thể nói không quen biết tôi….”.
“Cùng nhau lớn lên?” Lại còn có tình tiết như vậy.
Thanh mai trúc mã, bạn thuở nhỏ?
Hình như có chút lộn xộn. Vân Ninh nhớ lại những tình tiết mất trí nhớ rập khuôn trong những bộ phim truyền hình và tiểu thuyết mà cô tận dụng chúng để tăng phần kịch tính, đương nhiên phải thêm một số chiến thuật trì hoãn.
Vân Ninh dùng một biểu cảm áy náy, nhẹ nhàng nhưng chân thành: “Tôi xin lỗi… Tôi vừa trải qua bệnh nặng nên có thể trí nhớ của tôi có chút vấn đề. Hãy để tôi suy nghĩ trong vài ngày.”
“Vân Ninh, em, trí nhớ của em có vấn đề sao?” Dung Thần nghi hoặc liếc nhìn Vân Ninh một lượt, mà giọng điệu của anh ta, nghe ra lại có chút hả hê?
“Không! Không thể nào! Vân Ninh, cậu quên ai cũng không nên quên tôi chứ…” Lữ Nhị Hổ đau lòng, cậu ta lẩm bẩm cứ như nằm mơ.
Dung Thần đối với sự đau lòng của Lữ Nhị Hổ hoàn toàn không để tâm, anh ngoảnh mặt đi, coi đó là lẽ đương nhiên mà nói với giọng tự phụ: “Lữ Nhị Hổ, Vân Ninh chính là sắp gả vào nhà tôi. Không ai quan tâm mối quan hệ giữa cậu và em vợ Vân Tử Tường của tôi như thế nào, nhưng sau này, đừng quấy rầy Vân Ninh nữa…..”
Khi nói chuyện, mặc dù Dung Thần giả vờ thờ ơ, nhưng trên khuôn mặt anh không khỏi lộ vẻ hài lòng. Nhưng Vân Ninh không muốn hình dung anh như một kẻ tiểu nhân đắc ý, dẫu sao toàn thân anh đều toát ra vẻ chính nghĩa.
Mà Lữ Nhị Hổ khi nghe thấy những lời này, liền gào một tiếng và nhảy cẫng lên như cái lò xo: “Vân Ninh, tuyệt đối đừng để bị lừa bởi kẻ xấu xa đê tiện này, cậu sẽ hối hận đó! Chính Dung Thần đã khiến cậu hôn mê bất tỉnh nhiều ngày, hại cậu cái gì cũng không nhớ! Sau này cậu ta sẽ tiếp tục làm tổn thương cậu…Tại sao cậu không chịu nghe tôi….. Đừng gả cho anh ta mà….”
“Tiểu Quyên.” Dung Thần nhìn Tiểu Quyên: “Chị họ của em rất ghét Lữ Nhị Hổ ở đây mà nói hươu nói vượn, cũng đến lúc nên tiễn khách rồi….”
Anh ta lại có thể ở đây giở trò cáo mượn oai hùm, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy rất có đạo lý.
“Được rồi…” Tiểu Quyên đáp lại một tiếng, cô ấy đương nhiên sẽ cùng chung mối hận với anh rể, vì vậy cô nói với Lữ Nhị Hổ: “Lữ Nhị Hổ, lần sau lại đến thăm chị tôi được không? Hôm nay là ngày cưới của chị ấy...”
Tiểu Quyên mười sáu mười bảy tuổi, cô bé này hóa ra là em họ của Vân Ninh. Trang phục của em họ… là áo hoa lan, quần ngố hoa lan, còn có hai bím tóc để trước ngực. Thật…thật trong sáng và tinh khiết!
“Vân Ninh, cậu nghe lời tôi đi, nếu không cậu sẽ hối hận cho xem! Thật đấy! Nhân lúc này, cậu mau hủy bỏ hôn ước…” Lữ Nhị Hổ vội đến nỗi quay mòng mòng, cậu ta nói huyên thuyên không ngừng.
“Lữ Nhị Hổ! Còn không đi, có tin tôi sẽ tìm người tống cổ cậu ra ngoài!” Dung Thần vốn dĩ không muốn Lữ Nhị Hổ ở đây làm hỏng việc tốt của anh. Anh kiên quyết hét lớn về phía cửa: “Chị dâu thứ, vào đi….”
Ngoài cửa đã có một đám đông đúc người đứng xem náo nhiệt, bọn họ nghe nói cô dâu đã tỉnh lại, vừa vui mừng vừa muốn nghe ngóng động tĩnh bên trong. Hơn nữa, hôm nay là thời khắc tốt nhất để làm khó chú rể, không thể để chú rể chạy mất.