Dựa vào những lời Vân Ninh nói, Tống Giai có thể suy ra được, Dung Thần đã thuyết phục được Vân Ninh bằng một cách hết sức thuyết phục. Anh nói anh không hề yêu cô, và những người có học thức thì đều cho rằng, không đăng ký kết hôn thì không phải là vợ chồng.
“Chính vì thế.” Lúc này, Vân Ninh đưa ra kết luận cuối cùng: “Trương Lan Hương, cô ức hϊếp tôi, tôi không những không hề tức giận mà ngược lại còn rất vui. Bởi vì tôi càng dễ bị tổn thương, Dung Thần càng đồng cảm với tôi và vô cùng muốn bảo vệ tôi.”
“Vô cùng mong muốn sao…” Tống Giai cuối cùng cũng hiểu ra.
Quả nhiên con hồ ly tinh Vân Ninh này thật biết quyến rũ nam nhân, lời nói của cô vô cùng sắc bén và hợp lý.
Dung Thần là một người có trái tim nhân hậu, bởi vì thương hại Vân Ninh, đồng cảm với cô, nên đã che dấu đi sự ghét bỏ trước đây của mình đối với cô.
Nhưng Vân Ninh lại cho rằng, sau này Dung Thần quen với việc chăm sóc và bảo vệ cô rồi thì e rằng sẽ nhầm lẫn giữa trách nhiệm và tình yêu, nói không chừng anh sẽ thật sự yêu cô mất!
Vì vây, lúc Trương Lan Hương ức hϊếp cô, cô đã cố tình không đánh trả, cố tình thể hiện ra mặt yếu đuối không sức phản kháng của mình, cũng là cố tình giả vờ yếu đuối trước mặt Dung Thần, cô luôn nghĩ rằng, như vậy sẽ chạm được vào trái tim Dung Thần.
“Sao cô dám bát nháo như vậy! Vân Ninh, cô có phải bị bệnh thần kinh không ? Còn có suy nghĩ mong chờ người khác ức hϊếp mình ? Đúng là trình độ mặt dày không biết xấu hổ của cô đạt đến bậc cao siêu rồi?!” Trương Lan Hương máu dồn lên não không thể chịu nổi nữa, liền bộc phát hết sự tức giận ra. Điều đáng nói nhất là, tại sao người phụ nữ Tống Giai kia lại cũng tán thành với những gì mà đồ hèn hạ Vân Ninh kia nói! Vì vậy, Trương Lan Hương bắt đầu có nỗi lo sợ bị phản bội !
“Lan Hương, cô cãi nhau nữa.” Tống Giai đã thật sự mất kiên nhẫn với Trương Lan Hương ngu xuẩn kia, không thể nhịn được trách móc ả ta một câu: “Cô nhìn xem Vân Ninh đã vất vả ra sao đi, sức khỏe cô ấy đã không được tốt, chân lại không thể đi lại bình thường giống như chúng ta được. Bây giờ thứ cô ấy cần nhất là sự quan tâm, chăm sóc, mới có thể nhanh chóng hồi phục được. Cô ấy cũng không hề động đến một sợi tóc của cô, cô hung hăng quát tháo người ta như vậy làm gì!”
Tống Giai thầm nghĩ, nếu như Dung Thần đã thích kiểu con gái dịu dàng và ít nói, vậy thì cô ta, Tống Giai sẽ trở nên như vậy. Cả làng này ai cũng khen cô ta hiền lành tốt bụng, còn là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện có trách nhiệm!
Thế nhưng Dung Thần lại quá tốt bụng. Chỉ cần một ngày Vân Ninh chưa hồi phục hẳn, Dung Thần sẽ không rời xa cô dù chỉ nửa bước. Đương nhiên , anh đồng thời cũng phải nghĩ cách khiến Vân Ninh buông tay anh.
Người dân nông thôn rất coi trọng lương tâm, căn bản là từ đầu đến cuối không hề quan tâm chuyện có đăng ký kết hôn hay không. Thêm nữa luật hôn nhân vừa được sửa đổi, rõ ràng là năm ngoái mười bảy mười tám tuổi vẫn có thể kết hôn được.
Mọi người không hề có ý định thay đổi suy nghĩ của mình, họ đều cho rằng Vân Ninh đã là vợ hợp pháp của Dung Thần. Nếu Dung Thần bỏ vợ, thì sẽ bị trừng phạt hoặc bồi thường hệ, sẽ bị nhấn chìm trong nước bọt.
Nhưng nếu như Vân Ninh là người chủ động muốn ly hôn thì sự tình sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
“Tống Giai! Cô rốt cuộc là theo phe ai vậy?” Trương Lan Hương tức giận tối sầm mặt, cô ta không còn chút lý trí nào nữa, cứ thế quát tháo vào thẳng mặt Tống Giai: “Không phải cô nói động vật thường sống theo bầy đàn sao, người đàng hoàng sẽ hướng về người đàng hoàng, còn những con gà móng cái không biết giữ bổn phận của mình sẽ chỉ cùng đẳng cấp với thể loại như vậy thôi sao ? Nhưng bộ dạng cô bây giờ, có phải cũng muốn trở thành loại người bần hèn như vậy?”