"Vậy rốt cuộc cô nói cái gì là cố ý? Tất cả những người có mặt đều nghe thấy, chính miệng cô thừa nhận!" Giọng của Trương Lan Hương từ từ nhỏ xuống.
"Chuyện tôi thừa nhận, là chuyện sau khi sự việc xảy ra, lúc tôi tỉnh lại, đã cố ý làm giả bộ như không tỉnh, cố ý ép anh trai cô cưới tôi." Vân Ninh suy nghĩ một chút, mới rõ ràng nói ra.
Một câu nói, lại giống như một hòn đá khuấy động hàng ngàn con sóng, khiến quần chúng vây xem không biết nên nói gì về Vân Ninh.
Vừa rồi Vân Ninh thật vất vả mới lật được một ván, nhưng giờ cô lại đem chính mình vào vòng.
Lúc này, Trương Lan Hương không phân biệt được điều Vân Ninh muốn nói cái gì, cũng không dám tùy tiện tiếp nhận.
Ho một tiếng, Vân Ninh nói tiếp: "Hiện tại, sức khỏe của tôi còn rất kém. Anh trai cô quá thiện lương, trước khi tôi hồi phục, anh ấy cảm thấy có trách nhiệm chăm sóc tôi, cho nên anh ấy biết, cũng không dám tìm tôi tính sổ. Nếu tôi là cô, tôi sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy. Cô càng bắt nạt tôi, anh của cô lại càng lo lắng bảo vệ cho tôi. Như vậy, ngược lại tạo cơ hội cho tôi càng thêm trói buộc anh ấy bên cạnh mình. Anh ấy cũng sẽ nghĩ rằng cô là người không hiểu chuyện, không thể giúp anh ấy chia sẻ, mà chỉ làm vướng chân anh ấy.”
Lời nói của Vân Ninh rất nghiêm túc, nhưng Trương Lan Hương lại quá ngốc, trong một thời gian ngắn còn chưa kịp phản ứng lại những gì cô nói.
Tống Giai ở một bên là một người thông minh, cô lập tức hiểu được ý của Vân Ninh.
Thì ra, Dung Thần đã biết Vân Ninh vì muốn gả cho anh, sẽ diễn một màn khổ nhục kế này!
Mà Dung Thần vốn là người mềm lòng, tuy rằng anh chán ghét Vân Ninh, nhưng sẽ vì sợ Vân Ninh thật sự xảy ra chuyện, anh liền nhẫn nhịn cũng không tìm Vân Ninh tính sổ. Anh sẽ lưu lại toàn bộ đến khi Vân Ninh khỏi hẳn, rồi sẽ tính sổ cô sau!
Đang nghĩ ngợi, lời nói của Vân Ninh lại nhẹ nhàng vang lên: "Sau đó, Dung Thần nói với tôi, anh ấy ghét nhất những người tự cho mình là người thông minh nhất. Trong lòng anh chuyện gì anh ấy cũng hiểu rõ, ở trước mặt anh ấy diễn trò, chỉ khiến anh cảm thấy ghê tởm. Ấn tượng của anh ấy về tôi rất xấu, ngay cả khi tôi đã làm điều đúng đắn, anh ấy sẽ rằng tôi chỉ đang diễn để qua mặt anh ấy. ”
Nói xong, ánh mắt Vân Ninh khẽ đảo qua Tống Giai. Vân Ninh cố ý lấy chính cô làm mẫu, cũng đang nói cho Tống Giai nghe.
Nhìn Tống Giai xinh đẹp như vậy, trong nhà còn có một anh trai là sinh viên sư phạm, nam sinh theo đuổi Tống Giai chắc chắn không ít, nhưng nếu Vân Ninh không nhìn lầm, Tống Giai có ý tứ với Dung Thần.
Nếu Tống Giai cư xử tốt, hành động đúng đắn, Vân Ninh với tư cách là cộng sự tốt của Dung Thần, nhất định sẽ ở trước mặt Dung Thần vì Tống Giai mà nói vài câu. Kết quả, chỉ trong chốc lát Tống Giai đã hoàn toàn lộ ra vẻ mặt tâm cơ của mình.
Vân Ninh là một người từ thế kỷ 21 đến, cung tâm kế trong nơi làm việc không cần phải nói, hơn nữa cô xem từng bộ từng bộ phim cung đấu, chẳng lẽ cô lại không nhìn ra được những khúc mắc của Tống Giai?
"Ai..." Vân Ninh nói xong lại than thở: "Dung Thần nói với tôi rất nhiều lời, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ. Bây giờ tôi chỉ mới mười bảy tuổi, anh ấy cũng chỉ hai mươi tuổi. Trong mắt những người có tri thức, chưa đăng ký là chưa kết hôn. Người nông thôn chúng ta cho rằng kết hôn căn bản là vô dụng, luật lệ thắng thế. Vì vậy, sau khi tôi khỏe lại ... Ôi trời, hơn nữa, bây giờ là xã hội hiện đại, tình yêu là tự do hôn nhân cũng là tự do, hôn nhân không có tình yêu, có thể ly dị bất cứ lúc nào, không ai có thể hạn chế bất cứ ai. Huống chi còn chưa đăng ký..."
"Cái này cũng đúng..." Tống Giai rốt cục nhịn không được phụ họa một câu.