May mắn thay, Dung Thần không có ác cảm, hiện giờ, nếu dân làng nhà ai có chút việc khó, nếu anh thấy anh cũng sẽ vươn tay giúp đỡ.
Ngoài ra còn có con gái của Vân Kiến Trụ,Vân Ninh, người mà ban đầu Dung Thần phải tránh như tránh dịch, nhưng bây giờ vì cứu sống người sắp chết như cô, anh đã cưới cô về nhà.
Hiện tại thời thế đã thay đổi, Dung Thần có thể lấy ân báo oán là do lòng tốt và sự hào phóng của anh.
Vì thế, việc dân làng muốn làm là lấy lòng Dung Thần, không thể mù quáng nữa.
"Anh ơi! Anh có nghe thấy không! Quả nhiên là như vậy! Trước đó Vân Ninh cố tình đâm vào cục đá mà em ném ra! Sau đó, cô tôi cố tình giả chết! Anh có nghe thấy không?! "Trương Lan Hương vừa thấy dân làng muốn bào chữa cho Vân Ninh, cô vội vàng lôi lôi kéo kéo Dung Thần.
"Tôi không phải cố ý đâm vào cục đá." Vân Ninh cười lạnh một tiếng: "Trương Lan Hương, hay là cô tự mình thử xem? ”
Nói xong, Vân Ninh vươn tay, cởi băng gạc băng bó trên đầu mình, từng tầng từng lớp, cho đến khi miệng vết thương lộ ra trước mắt mọi người.
"Trời ơi!" Trong đám người bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đây là tiếng kêu do người nhút nhát phát ra.
Mà Trương Lan Hương nhìn thấy vết thương khủng khϊếp trên đầu Vân Ninh, hai chân cô ta run rẫy bị dọa sợ đến mức ngã xuống đất.
"Trương Lan Hương, bây giờ tôi cầm một cục đá to như vậy lên, cô thử tự mình đâm vào xem." Vân Ninh gằn từng chữ, ngôn ngữ sắc bén: "Nếu như cô có thể đâm ra được vết thương nặng giống như của tôi, chảy máu cũng nhiều như vậy, cho dù cô có còn tỉnh lại hay không, tôi cũng sẽ chết ở trước mặt cô, thế nào?”
"Ai nha, Vân Ninh nha đầu này, cháu đang nói linh tinh cái gì vậy?" Bác gái Trình không kiên nhẫn, vội vàng chạy đến, đau lòng quát lớn Vân Ninh: "Đừng nói sống nói chết! Sau này không được nói như vậy nữa! Cháu có nghe bác nói không? Có mọi người ở đây, ai cũng đừng mong có thể bắt nạt người thật vất vả mới từ Diêm Vương điện bò ra như cháu! ”
"Đúng vậy! Vân Ninh nha đầu ngốc này! Nhanh chóng nhổ vài ngụm nước bọt xuống mặt đất! Ông trời trên cao có mắt, đồng ngôn vô kỵ* nha!” Một lão phu nhân phong kiến cũng nhịn không được trách cứ Vân Ninh một câu.
( Đồng ngôn vô kỵ*: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ. )
Người xưa tin rằng, có một số lời phàn nàn không thể tùy tiện nói, bởi vì điều càng xui xẻo nói ra càng dễ dàng linh nghiệm. Nếu như vạn nhất không cẩn thận nói, chỉ cần hướng về phía mặt đất phun vài ngụm nước bọt, rồi nói vài câu đồng ngôn vô kỵ, xui xẻo đều sẽ được xua đi.
Khuôn mặt Trương Lan Hương trở nên trắng bệch, cô ta sợ hãi ngã xuống đất, nửa ngày không đứng lên được.
"Vân Ninh, em đừng làm loạn nữa..." Dung Thần bất đắc dĩ, anh nhẹ giọng trách cứ Vân Ninh một câu, rồi nhanh chóng tới giúp Vân Ninh bôi thuốc một lần nữa, rồi băng bó lại vết thương.
Bình thường anh nhìn vết thương của Vân Ninh liền cảm thấy khủng bố, mà giờ phút này là ở ngoài đồng, càng làm cho anh trong một chốc nhớ tới cái ngày xảy ra chuyện. Cho nên khi anh bôi thuốc cho Vân Ninh băng bó vết thương, tay anh khẽ run rẩy.
"Vân Ninh cô đúng là người ba phải! Đúng vậy... chẳng phải lúc nãy chính cô thừa nhận trước mặt mọi người rằng cô đã giở trò hay sao, sao giờ cô lại kéo ngăn kéo làm gì?" Trương Lan Hương vô cùng chật vật từ mặt đất đứng lên, cô ta lấy lại tinh thần, lúc này cô ta rống lên, nhưng lại không tự tin.
Kéo ngăn kéo có nghĩa là nói ra không thích hợp, lúc thì kéo ra, lúc lại thu hồi ý tứ.
"Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi nói tôi cố ý đâm vào tảng đá?! Tôi sợ chết như vậy, sao lại tự mình đâm đầu vào đá? Cho dù tôi muốn kéo cô chôn cùng, cũng không cần phải đem mạng sống của tôi ra đùa giỡn!" Vân Ninh hùng hổ nói, tuy rằng khi thanh âm phóng đại, vết thương trên đầu cô truyền đến từng trận đau nhói, nhưng cô cũng không để ý nhiều.