“Trương Lan Hương! Em lại nói hươu nói vượn……” Dung Thần chỉ vào Trương Lan Hương, anh còn đang suy nghĩ nên nói lời uy hϊếp gì, mới có thể đạt tới tác dụng có thể lập tức trấn trụ được Trương Lan Hương.
Nếu Trương Lan Hương không đối phó với Vân Ninh, thì chuyện cô khıêυ khí©h khiến nhiều người tức giận, người làm đại ca như Dung Thần chắc chắn sẽ nghĩ cách bao che cho cô. Nhưng Trương Lan Hương thật sự mù quáng, cố tình muốn đối đầu với Vân Ninh, vậy thì Dung Thần sao còn có thể giúp cô.
Dung Thần còn đang rối rắm, nhưng lúc này, Vân Ninh nũng nịu gọi anh: “Dung Thần, anh để tôi nói chuyện với Trương Lan Hương.”
“Trương Lan Hương, cô đều đã vạch trần tôi rồi.” Vẻ mặt Vân Nịnh trông rất vô tội, cô chậm rãi nói với Trương Lan Hương: “Tôi thừa nhận, bởi vì anh cô thật sự tốt quá, nên tôi vì ăn vạ anh ấy mà đã giả chết để gả cho anh ấy.”
“Vân Ninh! Em…… em đây là……” Dung Thần không nghĩ tới Vân Ninh lại đột nhiên nói như vậy, anh đều có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Lúc ấy bệnh tình của Vân Ninh không quá lạc quan, bởi vì mất máu quá nhiều, lại thêm điều kiện chữa bệnh quá kém, Dung Thần từng vô cùng đau đớn mà kết luận, chưa đến vài ba năm, Vân Ninh sẽ không tỉnh lại.
Rồi sau đó, tuy rằng Vân Ninh đã tỉnh, nhưng ngay cả sức lực để tự do hoạt động cũng không có. Vốn tưởng rằng với tính tình của Vân Ninh, cô sẽ ngang ngược vô lý mắng chửi người, sẽ làm ầm ĩ long trời lở đất, kết quả cô lại an tĩnh như vậy.
Dung Thần rất lo lắng cô sẽ luẩn quẩn trong lòng, cho nên vẫn luôn dùng hành động giúp cô giải tỏa phiền muộn trong lòng. Nhưng hiện tại, Trương Lan Hương còn muốn hoạ vô đơn chí** mà xúc phạm Vân Ninh.
**Hoạ vô đơn chí: Tai hoạ không đến một mình
Con gái đều coi danh dự và mặt mũi quan trọng hơn cả tính mạng. Đổi thành cô gái khác bị hắt nước bẩn như vậy, đã sớm muốn chết muốn sống. Nhưng Vân Ninh không chỉ không tức giận, mà trước mọi người, cô đang nói cái gì thế này……
“Cái…… Cái gì?! Quả nhiên là như thế này?!” Trương Lan Hương càng nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuy rằng cô cũng đã đạt tới mục đích, nhưng tại sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc, giống như đấm một phát vào mặt trăng, nhưng không tạo ra lỗ thủng, mà lại bị bắn ngược ra ngoài.
“Con bé Vân Ninh này, cháu choáng váng rồi phải không?” Bác gái Trình ở bên cạnh không nhìn được đi đến, nháy mắt ra hiệu với Vân Ninh, ý bảo Vân Ninh nhanh chóng thu hồi lại lời nói vừa rồi đi.
“Ai nha, sau khi bị thương nặng, Vân Ninh không chỉ là mất trí nhớ, mà còn biến thành đồ ngốc……” Lại có một người cũng ồn ào, mặt ngoài là đang chê cười Vân Ninh, trên thực tế là muốn giúp Vân Ninh giải vây, để phòng ngừa Dung Thần so đo với Vân Ninh.
Tuy rằng trước kia các thôn dân đều rất chán ghét đủ loại chuyện ác mà đứa nhỏ Vân Ninh này từng làm, nhưng thôn dân đều từng nhìn thấy dáng vẻ của Vân Ninh khi bị thương, chảy nhiều máu như vậy, vốn tưởng rằng lúc ấy cô đã mất mạng. Cho nên đối với cô, mọi người chỉ còn lại sự thương tiếc.
Một cô gái mới 17 tuổi, dù có không đàng hoàng như thế nào thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Đừng nhìn mọi người thích phủng cao dẫm thấp, nhưng bắt nạt một người đã từng chết một lần, bây giờ tính mạng còn tùy thời khó giữ được, thì thiên lý ở đâu.
Đáng tiếc là sau khi Vân Nịnh bị thương nặng thì đầu óc cũng không bình thường. Nếu không, chuyện mà đáng ra đánh chết cô cũng không thừa nhận này, cô lại thẳng thắn thừa nhận!
Nhìn dáng vẻ Vân Ninh giống như một chú chim nhỏ dựa vào người, Dung Thần tràn đầu dịu dàng, đây chính là ngày mà Vân Ninh hằng mơ ước! Nhưng khi Vân Ninh thừa nhận chính cô giở trò, Dung Thần vẫn không trách khỏi hận cô!
Lúc trước chính Vân Kiến Trụ đã dồn anh vào chỗ chết!
Dân làng bỏ đá xuống giếng cũng chỉ là đồng phạm mà thôi.
Cũng có người không bỏ đá xuống giếng, nhưng khi đó, bản thân họ còn khó bảo toàn, ai lại thừa năng lượng đi quản chuyện của người khác.