Nụ cười của Dung Thần hiện trong đôi mắt Vân Ninh, khuôn mặt điềm tĩnh ôn hòa, hàm răng trắng tinh, đẹp trai không ra thể thống gì.
Giờ khắc này, trong lòng Vân Ninh sinh ra ảo giác, luôn cảm thấy Dung Thần giống idol mà cô đã từng nhìn thấy trên TV, từng điên cuồng mê luyến vào thời niên thiếu.
Dù cho Dung Thần ăn mặc một bộ quần áo vừa bẩn vừa cũ, dù cho kiểu tóc của Dung Thần rất ngây ngô. Dù cho…… Dung Thần có gương mặt giống hệt với tên Dung Thiên Dực bá đạo không nói lý kia.
“Các vị hương thân phụ lão, mọi người nhường đường một chút.” Dung Thần đứng dậy, bắt đầu khơi thông con đường: “Vì để cho Trương Lan Hương không tiếp tục gây rối, tôi và Vân Ninh sẽ lùi lại phía sau. Không cần tôi nói thì mọi người cũng đều biết, Vân Ninh mất máu quá nhiều, thân thể không tốt, động một chút là hôn mê, tôi phải chăm sóc cô ấy nhiều một chút.”
Một câu cuối cùng khiến mọi người tỉnh ngộ, Vân Ninh là người bị bệnh nặng, người bệnh lớn lớn nhất.
“Mọi người cũng đừng vây quanh đây.” Một vị cụ ông họ Tôn cảm thấy Dung Thần nói rất đúng, liền cũng tới giúp Dung Thần giải tán mọi người: “Dung Thần từ khi tới Trương gia, vẫn luôn đều làm việc tuân theo nguyên tắc nhường nhịn, Trương gia nhặt được một đứa trẻ tốt như vậy về nhà, cũng thật là phúc khí……”
Chỉ là lúc trước là thời kỳ đặc biệt, ai cũng không dám nhặt đứa trẻ tốt này về nhà, nhưng thật ra làm tên ngốc Trương Hồng Tân kia chó ngáp phải ruồi. Ai có thể biết, sau khi đối ngoại mở ra sẽ không bao giờ quản vấn đề thành phần nữa.
“Dung Thần thật là một đứa trẻ tốt.” Bác gái Trình ở bên cạnh cũng phụ họa một tiếng, rồi sau đó lại nói với Trương Lan Hương: “Lan Hương cháu đừng không biết đủ, ngày thường anh cháu giúp nhà cháu biết bao nhiêu việc. Thời kỳ đại tập thể là một lao động, kiếm cho nhà cháu không ít công điểm. Hiện tại làm một mình, thanh niên sức lực đủ, làm còn hơn cha cháu, cháu nhìn xem cháu, còn không hiểu chuyện như vậy.”
“Chuyện nhà tôi còn chưa đến lượt một người ngoài như bà quản!” Trương Lan Hương bị cô lập, càng tức giận đến mức gương mặt run rẩy, cô nói không lựa lời mà công kích: “Anh tôi là đứa trẻ tốt, có giỏi thì năm đó các người nhặt anh ấy về nhà đi?! Lúc trước ngoài cha tôi thì còn có ai nguyện ý giúp anh ấy? Tất cả đều là một đám người chỉ biết bỏ đá xuống giếng! Hiện tại ngược lại từng người một thật ra đều ra tới mã hậu pháo*?!”
(*mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì))
Hừ, nhóm người này đố kỵ nhà cô có anh cô giúp đỡ cũng không phải ngày một ngày hai!
“Này này cái con bé này, sao lại không lễ phép như vậy……” Bác gái Trình bị một vãn bối cãi lại, cảm thấy thật mất mặt, bà tức giận đến sắc mặt xanh mét.
“Thật không gia giáo, nuôi nhi(con trai) không dạy như nuôi heo! Nuôi nữ(con gái) không dạy như nuôi lừa! Người thông minh như Trương Hồng Tân, lại nuôi dạy ra một đứa……” Ông Tôn cũng tức đến cả người run rẩy, chiếc gậy trong tay không ngừng chọc lỗ thủng trên mặt đất.
Ông Tôn ở trong thôn luôn luôn có danh vọng, người thế hệ trước đều rất tôn kính ông. Nhưng đến phiên nhóm người trẻ tuổi này, một đám càng ngày càng càng ngỗ ngược.
“Thật không ngờ được, con gái nhà họ Trương sao có thể như vậy……” Mọi người vây xem vốn dĩ chỉ là vây xem, nề hà những câu nói của Trương Lan Hương đều đang ám chỉ, lúc trước, ngoài cha cô ta, thì tất cả thôn dân đều là máu lạnh, vì thế liền muôn miệng một lời mà trách cứ.
Trương Lan Hương nhìn thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ mình, lúc này mới ý thức được lời nói vừa rồi của mình quá nóng nảy, một cây gậy gây chấn động đến tất cả mọi người.
Nhưng cô ta lại không chịu thua, đám người già mà không chết này, còn tưởng rằng đây là thời đại cũ sao, chuyện nhà người khác, còn phải ở chỗ này nghe bọn họ khua tay múa chân!
Nhưng tất cả đều do đồ hồ ly tinh Vân Ninh này quá giỏi diễn kịch, mới làm hại Trương Lan Hương bị mọi người công kích.
Nghĩ xong, Trương Lan Hương lại chỉ vào Vân Ninh mà chửi ầm lên: “Vân Nịnh, cô là đồ đê tiện! Đồ da mặt dày! Một ngày nào đó, tôi sẽ vạch trần cô, để anh tôi biết rắp tâm của cô, sau đó đuổi cô ra khỏi nhà……”