Cãi nhau với những người phụ nữ khác sẽ có vẻ Dung Thần bụng dạ hẹp hòi, nhưng khi anh trai răn dạy em gái của chính mình thì lại là đạo lý hiển nhiên.
“Lan Hương em đừng làm loạn.” Tống Giai nhìn Lan Hương với vẻ bất lực giả vờ tốt bụng, nói: “Anh của em đều bị người ta mê hoặc, nơi nào còn nhận ra người em gái này nha…… Ai……”
Những lời này của cô ta có vẻ đang khuyên bảo , nhưng trên thực tế mỗi câu đều như đang thọc ống phổi, Trương Lan Hương bị kí©h thí©ɧ, “Oa” một tiếng khóc rống lên.
“Vân Ninh cái đồ hồ ly tinh, đồ giày rách nhà cô! Vừa mới qua cửa đã châm ngòi anh tôi bắt nạt tôi……” Trương Lan Hương vừa khóc vừa la mắng, chỉ thiếu lăn lộn trên mặt đất.
Tiếng khóc khiến cho một đoàn người chạy đến xem náo nhiệt.
Vốn dĩ, qua cơn mưa trời lại sáng, mọi người đều sẽ toàn thể đi ra ngoài bắt bọ cánh cứng, cho nên lần lượt đi trên đường. Giờ phút này lại thấy có náo nhiệt để xem, vì thế đều chạy nhanh xúm lại đây.
“Đủ rồi!” Dung Thần đánh gãy tiếng gào khóc của Trương Lan Hương: “Trương Lan Hương, rốt cuộc em muốn làm cái gì? Em để mọi người ở đây phê bình phân xử, nhà là nhà của em, cha mẹ cũng là của em, anh có năng lực gì mà bắt nạt em? Nếu em không muốn anh tiếp tục ở trong cái nhà này thì rất đơn giản, em trở về nói với cha mẹ em một tiếng, chúng ta tách ra là được. Anh sẽ dọn ra ngoài, cái gì cũng không cần.”
“Đúng vậy đúng vậy, đứa nhỏ Lan Hương này.” Trong đám người có một vị bác gái đi ra, bà kéo ra Trương Lan Hương, oán trách nói: “Lớn như vậy, anh của cháu có khi nào từng bắt nạt cháu chưa?”
“Không phải anh cháu bắt nạt cháu!” Trương Lan Hương nhanh chóng di dời trận tuyến, cô ta vẫn là rất sợ chọc giận Dung Thần khiến anh dọn ra khỏi nhà cô ta, cô ta tức giận dậm chân, vừa khóc vừa chỉ về hướng Vân Ninh: “Là Vân Ninh, cái đồ hồ ly tinh này quá là không biết xấu hổ, cô ta giả chết ép anh cháu cưới cô ta!”
“Trương Lan Hương……” Dung Thần lại bị chọc giận đến mức muốn tiến lên đẩy Trương Lan Hương, nhưng bị bác gái và mấy thím khác kéo ra.
“Dung Thần, anh đừng kích động.” Vân Ninh đột nhiên mở miệng: “Tôi có lời muốn nói với anh.”
Một câu nói dịu dàng này như là ẩn chứa ma lực nào đó, trực tiếp ngăn lại Dung Thần vốn đang lửa giận công tâm, vượt qua sự lôi kéo của rất nhiều người.
Dung Thần ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn Vân Ninh.
Vân Ninh mỉm cười vẫy vẫy tay với Dung Thần, ý bảo anh đi lại. Dung Thần quả nhiên ma xui quỷ khiến mà đi lại, anh khom người, giúp Vân Ninh di chuyển thân thể.
“Dung Thần.” Vân Nịnh thoải mái hào phóng ôm lấy Dung Thần, mượn sức của anh để tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngồi, cô dùng giọng điệu của người vợ hiền nội trợ khuyên nhủ: “Trước kia chúng ta không kết hôn, anh cùng người khác xảy ra mâu thuẫn cũng không ai nói gì. Nhưng hiện tại chúng ta đã kết hôn, nếu anh cãi nhau với Trương Lan Hương, cô ấy sẽ cho rằng là do tôi châm ngòi, cho nên vì tôi, anh vẫn là đừng cãi nhau với cô ấy thì tốt hơn.”
Nói mấy câu nói vừa không kiêu ngạo không nịnh nọt, lại hiểu lý lẽ kiến thức cơ bản, khiến mọi người không thể không một lần nữa đánh giá lại Vân Ninh. Cảm giác Vân Ninh mà lúc trước mọi người quen mười bảy năm, giống như là một người giả……
“Nhưng mà……” Dung Thần rất khó xử: “Con bé cản đường đi của chúng ta ……”
“Thật khờ.” Vân Ninh hờn dỗi một câu, cô nở nụ cười rạng rỡ: “Đây là ở trên đường, đường lớn mỗi người đi một bên. Hỏi thử xem Trương Lan Hương muốn đi bên nào, để con bé đi trước, đi xa rồi chúng ta lại đi.”
Người kia thở ra giống như hoa mộc lan, giống như gió xuân thổi vào mặt, mây mù trong lòng Dung Thần phút chốc đã được cuốn đi anh cũng không nhịn được mà nhe răng cười.
“Được, tôi cái gì cũng đều nghe em.” Dung Thần cười xong, liền thoải mái đồng ý.