“Còn có thể có ai? Người phụ nữ nào cả ngày nghĩ trăm phương ngàn kế muốn dụ dỗ Dung Thần, càng cản càng hăng, da mặt dày nhất thôn đấy!” Ninh Thúy Nguyệt hiểu ý, cô ta cũng liếc mắt đảo qua đỉnh sườn núi phía sau, khi nói chuyện cũng cố ý phóng to giọng nói: “Đặc biệt là sau khi nghe nói danh ngạch về thành của Dung Thần sắp được phê duyệt, đánh cược cả mạng sống cũng muốn cố ý lao vào cục đá người ta không cẩn thận ném ra! Tống Giai cô ngẫm lại xem, mỗi ngày trong thôn đều có người đánh nhau, có ai nghe nói ném cục đá hay ném cái xẻng là có thể suýt chút nữa ra mạng người không?”
Ninh Thúy Nguyệt thao thao bất tuyệt mà nói, nước miếng bay tứ tung, vài câu cuối cùng cô ta là đối mặt với Tống Giai mà nói, nước miếng đều phun một ít lên trên mặt Tống Giai.
Tống Giai chán ghét mà lui về phía sau một bước, lau mặt, mở to hai mắt giả vờ ngây thơ: “Chị là nói……”
Chỉ ba chữ như vậy sau đó đột nhiên im bặt, một bàn tay cô che miệng, một cái tay khác lại chỉ về hướng Vân Ninh.
“Thật là đen đủi! Trách không được……” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng tru lên. Tiếp theo, có một bóng hình hấp tấp chạy lại đây.
Người này là Trương Lan Hương.
Giờ phút này, cô chạy thở hồng hộc.
Sau khi chạy tới nơi, cô ta đẩy ra hai người phụ nữ kia, chen vào đây, một tay cô ta chống nạnh, một tay chỉ vào Vân Nịnh mà chất vấn: “Vân Ninh! Cô là đồ phụ nữ đê tiện tâm cơ đầy mình, lúc ấy cô cố ý đâm vào cục đá đúng không! Chỉ vì để bị thương rồi ăn vạ anh tôi?!”
Trương Lan Hương đã theo dõi Dung Thần và Vân Ninh một hồi lâu, mỗi khi bước lên phía trước một vài bước, cô ta lại phải cố gắng kìm nén một chút lửa giận sắp bùng nổ, cô ta thật sự muốn xông lên phía trước đá bay xe của Vân Ninh, nhưng cô không thể làm như vậy.
Cô ta biết hậu quả của việc cô ta kích động là, anh Dung Thần nhà cô ta không chỉ không được nghỉ ngơi như cô mong muốn, mà còn sẽ càng thêm phải bận trước bận sau vì người phụ nữ đê tiện Vân Ninh kia, cũng càng phải cúi đầu mà hầu hạ.
Cô ta cảm thấy đầu óc mình ngay lúc đó nhất định là bị nước vào, cho nên mới có thể mặc kệ Dung Thần lấy chuyện chung thân đại sự của chính anh đi đáp ứng điều kiện hà khắc của Vân gia.
Không, không trách cô đầu óc bị nước vào, đều do người phụ nữ đê tiện Vân Nịnh kia giả vờ quá giống!
Nếu không nhờ buổi nói chuyện vừa rồi của Ninh Thúy Nguyệt, Trương Lan Hương còn sẽ cho rằng chuyện lúc ấy Vân Ninh bị chẩn bệnh là người thực vật đều là thật sự! Cho rằng Vân Ninh thật sự có thể may mắn như vậy, lúc trước vẫn luôn không chết không sống, nhưng sau khi vừa mới gả cho Dung Thần mà cô ngày đêm tơ tưởng thì lại đột nhiên đã tỉnh lại!
Giờ phút này đã biết được chân tướng, làm sao cô ta còn có thể bình tĩnh được! Vì thế cô ta không màng đến bản thân mà chạy vọt lại đây!
Vân Ninh không nghĩ tới Trương Lan Hương sẽ xuất hiện ở nơi này, cô đã sớm nhìn ra, Trương Lan Hương dường như có ý với Dung Thần.
Nhưng Trương Lan Hương cũng thật sự không phải một người thông minh, rất có khả năng Ninh Thúy Nguyệt và Tống Giai đã sớm thấy được Trương Lan Hương đi theo một đường, cho nên mới cố ý kẻ xướng người hoạ mà nói bậy, để kích động cho Trương Lan Hương tiến lên đây làm loạn đi? Cái này gọi là, coi Trương Lan Hương như thương(một loại vũ khí) để sử dụng, kết quả Trương Lan Hương thật đúng là đã mắc mưu.
Diện mạo của Trương Lan Hương còn tạm được, chỉ là, một cô gái ngốc như vậy tuyệt đối không xứng với sự cơ trí, đa tài đa nghệ và tri kỷ của Dung Thần.
“Lan Hương!” Dung Thần chắn phía trước Vân Ninh, anh duỗi tay đẩy Trương Lan Hương lùi lại phía sau vài bước, dùng giọng điệu anh trai giáo dục em gái mà quát lớn: “Em còn dám bắt nạt chị dâu em, còn dám mắng cô ấy một câu nữa thì đừng trách anh không cho em mặt mũi!”