Chương 32: Giả chết

Tiếp theo là một giọng nói mềm mại dễ nghe của một cô gái khác vang lên : “Ôi chao Thúy Nguyệt chị dâu của em, xem lại chị kìa, nói chuyện lúc nào cũng mồm nhanh hơn não.”

“Tôi không phải là phần tử trí thức, làm sao mà được như Tống Giai cô đây. Nhà cô có anh trai Phạm Sinh đẹp trai, lại có tầm ảnh hưởng sánh ngang đất trời, hơn nữa lại là một người có học thức ăn nói văn minh. Haha....” Giọng điệu cười lớn của Ninh Thúy Nguyệt hệt như tiếng kêu của ếch nhái trong ao sen.

Ngay lúc này, liền có tiếng kêu của bọn ếch nhái xuất hiện đúng thời điểm và hoàn cảnh bây giờ, xem như là đang đệm lời cho cô ta.

“Chu, còn tưởng cô tự nói mình không biết mấy từ ngữ văn minh, học đâu ra câu thành ngữ “Mưa dầm thấm đất” phức tạp như vậy.” Tống Giai giọng điệu nhẹ nhàng mang ý chế nhạo.

“Tôi đây là học từ cô đấy, vừa mới học được.....”

Hai người bọn họ như đang diễn xiếc, không biết đã đi đến bên cạnh xe tự lúc nào.

Dung Thần đứng lên, anh không hề lên tiếng nâng tay lái lên, chậm rãi đẩy tiến về phía trước. Anh muốn đi đường khác, như vậy có thể không phải chạm mặt hai người đàn bà kia.

Vân Ninh cũng coi như không nhìn thấy sự tồn tại của hai người đàn bà kia, mặc dù cô đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của bọn họ.

Một người nhìn có vẻ đã ngoài hai mươi, dáng người cao lớn thô kệch, là người da vàng có mái tóc vàng, hai con ngươi híp thành một đường. Đoán chừng đây chính là Ninh Thúy Nguyệt có tiếng cười giống ếch kêu.

Người còn lại, đoán chừng mười tám mười chín tuổi, dung mạo xinh đẹp thanh tú, có thể ví như đóa sen nước trong. Vậy người này chính là Tống Giai, người có anh trai là một sinh viên sư phạm.

Cái gọi là học sinh bình thường, chẳng qua chỉ là những người được tuyển thẳng sau khi tốt nghiệp ba năm trung học cơ sở, học vấn cũng gần giống như trung học phổ thông. Nhưng ở thời đại này, học sinh trung học và sinh viên sư phạm đều là những người được tính là có bằng cấp cao, là một điều đáng tự hào.

“Anh Dung Thần, nghỉ ngơi một lát đi, nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi.” Cô gái thuần khiết tên Tống Giai nhanh chóng chạy theo Dung Thần, cười với anh, nụ cười vô cùng quyến rũ, cô ta nhẹ nhàng nói, giọng nói rất mềm mại.

Đáng tiếc đây là đang trên đường, có nhiều người đi lại, nếu không thì, cô ta thực sự muốn tiến lên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán Dung Thần, vô cùng xót xa cho anh.

“Tôi nói này Dung Thần, cậu có phải bị ngốc không vậy?” Ninh Thúy Nguyệt cũng bước nhanh đi tới, cô ta không đi sang bên cạnh, mà cố tình muốn ngăn xe lại. Khi cô nói chuyện, lại vang lên tiếng ếch kêu dưới hồ sen, cô ta thẳng thắn nói: “Con gái trong thôn muốn gả cho cậu cũng không ít, cậu vốn có thể chọn một người vừa ý trong đó. Nhưng lại một hai phải rơi vào bẫy của người ta, cưới một cái giày rách về nhà.”

Dung Thần không thể đẩy xe đi về phía trước, anh như là không nghe được lời của Ninh Thúy Nguyệt. Đặt xe xuống, liếc mắt nhìn hai người này, không khỏi bật cười: “Hai vị đồng chí, bên trái và bên phải đều rất rộng, việc gì phải chắn đường tôi?”

“Dung Thần, cậu là ngốc thật hay đang giả ngốc vậy? Đổi thành phía trước, cậu có thể không tin lời chị nói. Nhưng mà hiện tại người giả chết cũng đều đã sống lại, cậu vẫn còn muốn tiếp tục bị lừa sao?” Ninh Thúy Nguyệt nóng nảy, ám chỉ không có hiệu quả, nên cô ta chỉ phải nói rõ.

Nhưng cô ta vẫn là chú ý đến cách thức, trước mắt vẫn không dám chỉ thẳng vào cái mũi Vân Nịnh mà mắng một cách thoải mái.

“Chị Thúy Nguyệt, sao mà còn có người giả chết? Ai giả chết vậy?” Tống Giai vờ như không nghe hiểu lời nói của Ninh Thúy Nguyệt, cô ta ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Nhưng đôi mắt lại cố ý vô tình liếc về hướng sườn núi phía sau, còn dùng khuỷu tay chạm nhẹ Ninh Thúy Nguyệt.