Chương 31: Nhà chúng ta

“Vân Ninh, bọ cánh cứng trong vườn đào nhà chúng ta là nhiều nhất, tôi đưa em tới đó.” Tâm tình Dung Thần rất tốt.

“Ừm”. Vân Ninh không ý kiến gì cả.

Nghe Dung Thần nói ra ba từ “nhà của chúng ta” một cách đầy thiện chí. Vân Ninh lúc này liền không dám chỉnh hắn ta nữa, sợ hắn ta tức giận.

“Chỗ đó có một căn nhà tranh, có thể trú mưa,” Dung Thần nói tiếp: “Không khí ngoài trời đã trong lành hơn rồi, sau này tôi sẽ đưa em ra ngoài đi dạo thường xuyên hơn, rất có ích cho việc hồi phục vết thương của em.”

Giữa hai xe có nối một sợi dây đai dài, Dung Thần quấn dây đeo quanh cổ, sau đó, nâng tay cầm lên, lại tiếp tục đẩy xe về phía trước.

Trong khoảnh khắc này, Vân Ninh cảm thấy rất xúc động.

Đến một vùng đất xa xôi khô cằn như vậy, tất cả mọi thứ đều xa lạ sẽ khiến cho tâm trí người ta hoảng loạn, nhưng may mắn bên cạnh có một người nữa, mặc dù tôi không biết anh có thực sự là một “người thân” đối xử tốt với tôi hay không, nhưng ở bên anh luôn đem lại cho tôi một cảm giác vô cùng dễ chịu và an tâm đến lạ.

Con người ta luôn phải thực sự trải qua những giây phút thăng trầm trong cuộc sống, mới biết được như thế nào là thực sự cảm động.

Cũng giống như một con cừu non không may lạc đường, vô tình tìm được một người bạn đồng hành, cho dù người bạn đó là đang bị ép buộc đi cùng mình, nhưng ít nhất, ở hiện tại anh đối với cô tốt đến mức không chê vào đâu được.

Vào lúc bản thân không thể tự gánh vác mọi thứ, được một người chăm nom giúp đỡ như vậy, giống với việc phủ than lên tuyết vậy, nó thiết thực hơn rất nhiều so với việc thêu hoa trên gấm.

Vì vậy, Vân Ninh bắt đầu có suy nghĩ, sau này, ngộ nhỡ hai người chia tay mỗi người một ngả , cô cũng nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ những điều tốt đẹp mà anh đã làm cho cô. Nếu như anh có chuyện gì che giấu cô, hoặc làm gì có lỗi với cô, bất cứ khi nào có thể tha thứ, cô đều sẽ chọn tha thứ cho anh.

Leo được một đoạn sườn dốc, Dung Thần buông tay ra khỏi xe, dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Thuận theo tay lái, cả người anh trượt sang bên cạnh Vân Ninh, Dung Thần ngồi xuống đúng góc nơi cơ thể tiếp xúc với tay lái.

“Vẫn còn xa lắm sao?” Vân Ninh có chút áy náy: “Hay là, chúng ta không đi vườn đào nữa, ở đây đi dạo xung quanh thôi nhé.”

Nhìn Dung Thần trán đã thấm đẫm mồ hôi, Vân Ninh cố gắng hết sức vịn vào thanh chắn leo lên phía trước, như này sẽ tiến tới được gần hơn Dung Thần. Cô thò tay ra, dùng ống tay áo giúp Dung Thần lau đi những giọt mồ hôi óng ánh tựa pha lê.

“Vòng qua hồ chứa nước ở trước mặt là đến nơi rồi.” Ngay vừa lúc cô sắp rút tay về, Dung Thần liền nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt anh tha thiết nhìn thẳng mắt cô: “Nãy giờ ngồi trên xe chắc hẳn em không được thoải mái, chịu khó đợi ta về tới vườn đào là có thể vào nhà nằm nghỉ ngơi rồi.”

Lời nói ấm áp, cùng với đôi mắt rất đỗi dịu dàng và ngấn nước của anh, khiến cho Vân Ninh vô cùng khó xử.

Cố kiềm lại những giọt nước mắt vì cảm động mà suýt chút nữa rơi xuống, Vân Ninh nghiêng người về phía trước, gạt bỏ đi hết sự đề phòng đối với Dung Thần, cứ thế , cô nhẹ nhàng rút tay về.

Ánh mắt liếc qua.

Con đường ở quê lúc thì lầy lội lúc thì gập ghềnh, sau cơn mưa để lại màn sương mờ ảo trên những ngọn núi, những đứa trẻ vui đùa đuổi bắt với nhau. Tất cả cảnh tượng nơi đây, đối với Vân Ninh mà nói, đều vô cùng mới mẻ.

Nhưng đột nhiên từ nơi không xa phía trước, một người phụ nữ bước đến bật cười chế giễu : “Ồ, đây chẳng phải là Vân Ninh sao, mới có mấy ngày trước còn như người khuyết tật dở sống dở chết, bây giờ đã có thể dựa vào một người đàn ông mà lên được núi rồi. Quả nhiên cô không biết làm gì khác ngoài đi quyến rũ đàn ông....”

Giọng điệu mỉa mai châm chọc của cô ta hại Vân Ninh suýt thì thì ngã khỏi xe, may mà Dung Thần nhanh mắt kịp thời đỡ được cô.