*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…"Lữ Nhị Hổ, đi ra ngoài đi." Dung Thần chỉ ra ngoài cửa, nhẹ nhàng nói.
"Tôi nhổ vào! Người nên lăn là anh! Ngày hôm đó nếu không phải Vân Ninh bị thương phải cấp cứu, tôi CMN chứ đã đánh anh ngay lập tức!” Lữ Nhị Hổ đột nhiên nổi trận lôi đình, miệng phun ra toàn lời thô tục.
Cơ bắp cổ cậu ta gồng lên, nổi đầy gân xanh. Sự xúc động này không khiến Dung Thần sợ hãi, nhưng lại khiến Vân Ninh sợ tới mức chấn động.
"Lữ Nhị Hổ, tôi và Vân Ninh đã kết hôn. Tôi đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho vợ của mình, không cần người ngoài như cậu tới đây xen vào chuyện nhà tôi.” Dung Thần cười lạnh, chém đinh chặt sắt mà nói.
Kết... Kết hôn? Vân Ninh mờ mịt nhìn về phía Dung Thần.
Ha! Con mẹ nó! Còn dám cãi cố với tôi? Đừng tưởng dựa vào việc Vân Ninh thích tên tiểu bạch kiểm như anh thì giỏi lắm. Tôi khinh!” Lữ Nhị Hổ lép bép gào lên.
Vân Ninh nhìn Dung Thần, rồi lại nhìn Lữ Nhị Hổ, nếu nói về nước da, cả hai đều không trắng; còn xét về vẻ bề ngoài, Dung Thần thật sự đẹp trai hơn một chút. Nhưng Dung Thần cả người toát ra khí chất thuộc về chính khí, ngay cả khi khoác trên mình trang phục mộc mạc, chí ít vẫn phù hợp với chuẩn mực của xã hội, còn về Lữ Nhị Hổ…
“Lữ Nhị Hổ, anh rể tôi là một thanh niên trí thức.” Tiểu Quyên bước từng bước đến, nhắc nhở với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Loại biểu cảm này, loại giọng điệu này, như đang muốn vung tay giải thích cho đối phương biết, thanh niên trí thức chính là kiểu thanh niên có văn hoá, nhiệt huyết, chính trực, không ngại vất vả, khiến người người cung kính nể phục.
“Thanh niên trí thức, một thanh niên trí thức bị gạch tên không thể quay về? Ha ha, thật nực cười!” Lữ Nhị Hổ cười lớn.
“Lữ Nhị Hổ!” Vân Ninh nhịn không được, bèn giơ tay yếu ớt ra hiệu cho cậu ta mau dừng lại, vết thương trên đầu cô vừa động một chút liền đau: “Cậu ở đây ồn ào như vậy, thật khiến tôi đau đầu. Mời cậu về đi, tôi không tiễn nữa…”
Mọi người đều im lặng, chỉ có Lữ Nhị Hổ này thật càn quấy, cũng không biết nhìn người khác mà học hỏi.
Nụ cười kiêu ngạo của Lữ Nhị Hổ lập tức biến thành nụ cười nịnh nọt, cậu thì thầm: “Vân Ninh, tôi không quấy rầy cậu nữa, đừng đuổi tôi đi mà…”
“Không đuổi cái người ngoài như cậu đi, lẽ nào Vân Ninh phải đi sao?” Trên gương mặt điển trai của Dung Thần loé lên tia giễu cợt.
“A, Vân Ninh, cậu không nên đối xử như vậy với tôi…” Lữ Nhị Hổ bước nhanh đến bên Vân Ninh, lắp bắp nói: “Cậu đã nói cho dù tên khốn Dung Thần này đến cầu xin, cũng sẽ không nể mặt mà, cậu đã quên trước đây anh ta đối xử với cậu như thế nào sao!”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì…” Vân Ninh bất lực buông lỏng hai tay: “Hơn nữa, tôi cũng không quen biết cậu mà…”
Tại sao Dung Thiên Dực lại có thể bị nói là tiểu bạch kiểm, nếu anh ấy thật sự là tiểu bạch kiểm, Vân Ninh cho rằng thế giới này, kể từ bây giờ sẽ không còn có thể xuất hiện một tên tiểu bạch kiểm nào nữa.
Vân Ninh vẫn còn nhớ dáng vẻ của Dung Thiên Dực khi cô gặp anh lần đầu tiên.
Lúc đó, cô vừa tắm xong, đang dùng khăn tắm quấn tóc, vừa bước ra khỏi phòng tắm với đôi dép bông, liền nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt.
Cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp một cặp mắt sắc lạnh, lạnh tưởng chừng như có thể đóng băng cô. Cô rùng mình, làn da trần lập tức nổi hết da gà.
“A..” Cô lảo đảo lùi về sau vài bước.
Sau khi bình tĩnh lại, Vân Ninh thận trọng nhìn một lượt, sừng sững đứng trước mặt cô, là một người đàn ông trẻ.
Anh ta đang đứng khoanh tay, khoé môi hơi nhếch lên.
Cảm giác lạnh như băng này, ồ, đôi môi mang vẻ châm chọc này, tất cả dường như mang lại cho Vân Ninh một cảm giác rất đỗi thân thuộc!
“Dung… Dung Thiên Dực…” Trong chốc lát Vân Ninh buột miệng nói.
“Tên của tôi, là thứ cô có thể gọi sao?” Dung Thiên Dực không hỏi làm thế nào Vân Ninh biết được tên anh, chỉ khiển trách cô một cách bá đạo và lạnh lùng.
Có lẽ anh ấy đã quá quen với việc bị những người lạ trong nháy mắt có thể nhìn thấu thân phận và gọi tên anh.
Khi anh tuỳ ý bước từng bước tới, da đầu Vân Ninh bỗng tê dại, hoảng hốt lùi về sau.
Ừm, chính là như vậy, Dung Thiên Dực đã thành công để lại cho Vân Ninh ấn tượng đầu tiên vô cùng bá đạo.
Anh ta thật vô lý, anh ta chính là tảng băng biết đi.