Vân Ninh cảm động thiếu chút nữa rơi nước mắt. Cô luôn luôn yêu cái đẹp, sao lại lăn lộn đến trình độ này, ngay cả chuyện đơn giản mà riêng tư nhất này cô cũng phải để cho người khác hầu hạ.
Lúc Dung Thần cưới cô, anh vốn cho rằng cô sẽ không tỉnh lại được.
May mắn thay, cô đã tỉnh dậy ...
Dung Thần ôm Vân Ninh đến bên thùng gỗ và đặt cô ngồi xuống, cũng đưa giấy vệ sinh cho cô.
"Tôi đi ra ngoài đây." Chuẩn bị xong mọi thứ, Dung Thần liền ra khỏi phòng.
Giấy vệ sinh ở đây rất thô ráp, sần sùi như vỏ cây vậy. Ngày này thực sự quá khó khăn.
Đợi Vân Ninh giải quyết xong, cô yếu đuối gọi Dung Thần một tiếng, Dung Thần lập tức đi vào, anh vừa rồi vẫn luôn đứng canh ở ngoài cửa.
Anh mang thùng gỗ lấy ra rửa sạch qua, Dung Thần lại cầm về, đặt ở dưới gầm giường.
Dung Thần đốt một thứ giống như đèn dầu hỏa, trong nháy mắt, hương thơm dễ ngửi liền tràn ngập trong phòng. Nó giống như hương thơm của gỗ đàn hương.
"Đây là đèn hương liệu làm từ thảo mộc của tôi, mùa hè có thể đuổi muỗi, cũng có thể làm cho không khí trong lành hơn." Dung Thần giải thích.
Vân Ninh đột nhiên nhớ tới quyển y thư không gian kia, nếu có thể đem cái kia cho Dung Thần, có lẽ Dung Thần sẽ thích.
Thế nhưng, cô làm cách nào mới lấy nó ra được, dùng phương thức gì đưa cho anh đây?
Bỗng nhiên ánh mắt cô thoáng nhìn thấy cái bọc ở đầu giường, Vân Ninh im lặng, cô có một biện pháp.
"Vân Ninh, tôi đi ra ngoài, em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi." Dung Thần đem chuyện trong phòng sắp xếp ổn thỏa, lại nhớ tới Vân Ninh đối xử hờ hững với anh. Cho nên, anh quay lại với vẻ mặt không vui.
“Chờ ngày mai trời nắng, anh đi bắt bọ cánh cứng sao?" Vân Ninh còn đang suy nghĩ tới bọ cánh cứng, nhân dịp bây giờ, Vân Ninh hỏi.
Dù sao Dung Thần đêm nay cũng không trở về, sẽ không có cơ hội hỏi anh.
Anh biết Vân Ninh thân thể không tốt, nói không chừng sẽ để cho cô ngủ đến khi tự tỉnh, đến giữa trưa anh mới tới đưa cơm cho Cô. Nhìn điểm tâm đầu giường được anh chuẩn bị, cô có thể cảm giác được sự sắp xếp của anh.
"Đúng rồi." Dung Thần gật đầu.
"Ừm, đợi đến khi trời quang mây tạnh, không khí nhất định rất trong lành..." Vân Ninh có chút thất vọng thì thầm một câu, không biết là lẩm bẩm hay là đang nói với Dung Thần.
Cô muốn đi dạo xung quanh đây một chút, đáng tiếc cô không ra được. Bất quá cũng không cần buồn, cô còn có không gian thú vị kia...
"Ngày mai, tôi có thể đẩy em ra ngoài một chút." Dung Thần im lặng trong chốc lát, anh mới nói.
Anh có một chiếc xe đẩy gỗ ở đó để đẩy lúa.
"Hả?" Ánh mắt Vân Ninh sáng lên, nhưng khi cô vừa định nói thêm gì đó, Dung Thần đã bước nhanh ra ngoài.
Lúc mở cửa, gió xen lẫn mưa quét vào, rơi xuống người Dung Thần, anh rõ ràng hơi co người lại một chút.
Anh vẫn đóng cửa phòng chạy ra ngoài, chạy đến dưới mái hiên đối diện.
Vân Ninh nghe thấy âm thanh của của người trẻ tuổi từ nhà hàng xóm truyền đến, hẹn Dung Thần cùng đi đánh bài, lại bị anh từ chối.
Qua một hồi lâu, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng sáo truyền đến, khúc nhạc rất du dương, ngẫu nhiên có mấy âm tiết tấu sai, dừng lại nửa giây, liền dùng giai điệu đúng bổ sung.
Vân Ninh biết, người thổi sáo nhất định là Dung Thần. Ngoại trừ Dung Thần chưa trở về thành phố, vùng nông thôn hẻo lánh như vậy, còn có ai có tài năng âm nhạc như này chứ.
Thanh niên trí thức quả nhiên không sai, dù bị mài giũa nhiều năm như vậy, vẫn có chút tư tình nhỏ.
Vân Ninh khẽ thở dài một tiếng, dường như cô đã bắt đầu đau lòng thay nam sinh này.
Bên ngoài truyền đến tiếng người chạy trong mưa, là Trương Lan Hương khoác một bộ vải dầu chạy đến bên cạnh Dung Thần.
"Anh ơi, anh thật thông minh, không nghĩ tới anh đào mấy lỗ thủng trên thân trúc cũng có thể thổi ra âm thanh dễ nghe dễ như vậy, giống như kèn harmonica vậy." Trương Lan Hương lấy lòng đến gần Dung Thần.
"Ừm." Dung Thần buồn bực nói ra một chữ.