Dung Thần đang đắm chìm trong hồi ức, đột nhiên nghe thấy tiếng Vân Ninh trả lời anh: "Tại sao tôi lại phản đối việc anh đi học chứ? Kiến thức có thể thay đổi số phận mà.”
Dung Thần trong lòng trở nên vui vẻ, cho nên nói hiện tại giá trị quan của Vân Ninh không bàn mà trùng ý với anh sao?
Nhưng không đợi Dung Thần kịp phản ứng, Vân Ninh lại bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, đừng nói đến việc tôi rất tán thành anh đi học, cho dù tôi không tán thành, tôi cũng không có quyền phản đối anh không phải sao? Đợi tới khi tôi khỏe lại, chúng ta liền sẽ mỗi người một nơi. ”
Vân Ninh phải thường xuyên nhắc tới chuyện này với Dung Thần, để phòng ngừa sau này vết thương của cô đã khỏi hẳn, Dung Thần lại đổi ý, lại sử dụng cách gì áp đặt tinh thần với cô. Mặc dù cô cảm thấy anh không phải người như vậy, nhưng cô nên phòng bị trước vẫn hơn.
"Tôi hiểu rồi, tôi đi ra ngoài. Tối nay tôi có việc phải làm, sẽ không quay lại ngay, em đi ngủ trước đi.” Dung Thần lạnh lùng nói.
Tuy rằng anh cũng hy vọng Vân Ninh nhanh chóng khôi phục, nhưng khi nghe Vân Ninh động một chút liền nhắc tới chỉ cần cô bình phục, cô sẽ rời đi ngay, anh lại có một loại cảm giác mình bị ghét bỏ.
Nhiều năm như vậy, rõ ràng đều là anh ghét bỏ Vân Ninh, nhưng hiện tại vì sao ngược lại, anh bị Vân Ninh ghét bỏ đây? Anh thấy không phục.
Anh rầu rĩ không vui đi ra ngoài, Vân Ninh lại ở phía sau anh bỗng nhiên nói một câu: "Dung Thần, chờ một chút, anh đừng đi ra ngoài vội, tôi…tôi..."
Dung Thần dừng bước, anh không quay đầu lại, đứng đó chờ Vân Ninh nói xong.
"Tôi cảm thấy... Hình như tôi... muốn..." Vân Ninh lắp bắp nói, chuyện xấu hổ như vậy, làm sao cô có thể mở miệng nói được đây.
"Hả?" Dung Thần đang tức giận lại bị lòng hiếu kỳ lấn át, anh quay người lại nhìn về phía Vân Ninh một cái.
Khuôn mặt của Vân Ninh đỏ bừng, giống như một quả táo chín. Cô rụt đầu lại, cả người đều co lại thành chim cút.
"Em..." Dung Thần nghi hoặc nửa ngày, đột nhiên ý thức được: "Có phải em muốn đi ngoài không? ”
“Ừm!” Vân Ninh lập tức gật đầu lia lịa.
Cô thấy rất xấu hổ khi nói ra điều này, Dung Thần ngược lại rất hiểu ý cô nói.
Dung Thần im lặng một lúc lâu.
"Cái đó..." Vân Ninh cắn răng nói: "Anh có thể đỡ em đến nơi thích hợp, tôi... tôi có thể..."
Dung Thần bật cười, không phải bởi vì Vân Ninh muốn giải quyết vấn đề sinh lý, mà là vì khi Vân Ninh nói chuyện âm thanh thật nhỏ, mềm mềm mại mại, rất... dễ thương.
"Chờ một chút." Dung Thần cúi người, từ dưới gầm giường lấy ra một cái thùng gỗ.
Thiết kế của thùng gỗ rất kỳ quái, hai bên đều dùng mộng và chốt làm tay cầm có thể nhấc lên, đặt lên thùng gỗ, như vậy, người có thể ngồi lên.
Mà ở giữa thùng gỗ, lại lưu đủ không gian, trong trường hợp này, nó trông rất giống nguyên mẫu dụng cụ đi vệ sinh của người xưa vậy.
Dung Thần người này thật thông minh, Vân Ninh đối với anh rất phục.
"Cái này, tôi đã sớm chuẩn bị tốt cho em. Tôi vốn tưởng rằng em qua vài ngày nữa mới có thể tỉnh lại, lại không nghĩ tới, em tỉnh lại nhanh như vậy, chắc có thể tự mình..." Dung Thần nói tới đây, cảm thấy nói lời tiếp theo rất xấu hổ. Anh khẽ ho nhẹ một tiếng, lời nói phía sau đã bị anh nuốt xuống.
"..." Vân Ninh trên mặt hiện đầy vạch đen.
Nếu như cô không tỉnh lại, cô có phải sẽ bị Dung Thần hầu hạ như nhào đường hay không...
im lặng một hồi, Vân Ninh cuối cùng cũng nói: "Anh đem nó mang vào trong nhà vệ sinh, tôi... đi ra ngoài dùng..."
"Bên ngoài trời đang mưa, em không thể đi ra ngoài." Dung Thần không thể nghi ngờ nói.
"Nhưng... Nhưng mà..."
Nếu trong phòng có mùi lạ sẽ rất không tốt.
"Không có vấn đề gì, tôi có thể đốt nến thơm lên." Dung Thần biết Vân Ninh đang băn khoăn cái gì, anh an ủi: "Bình thường tôi đều không ở nhà, em có thể xuống giường dùng cái này. Tôi sẽ dọn dẹp khi tôi quay lại.”