Nếu Dung Thần đã ăn một lần, Vân Ninh sẽ đút cho anh ăn lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Sở dĩ cô đút cho anh ăn, là vì biết, nếu để anh tự ăn, anh khẳng định không chịu ăn. Anh là trụ cột gia đình, cần phải ăn nhiều hơn.
Nhưng cũng sẽ không đút cho anh liên tục, Vân Ninh loạng choạng, đút cho anh ấy một miếng, lại tự mình ăn một miếng, như vậy, anh mới không thể từ chối.
Hai người ăn rất chậm, trong khoảng thời gian này, con gái Trương gia, Lan Hương mười bảy tuổ i đã đến. Khi cô ta nói chuyện, giọng cô ta nghẹn ngào.
Dung Thần mời cô ta cùng ăn thịt nướng, nhưng cô ta không ăn. Cô ta chỉ chăm chăm quan sát hành động của Vân Ninh với ánh mắt sắc bén, trong khi đó, Vân Ninh vẫn tiếp tục đút thịt nướng vào miệng Dung Thần như thể không có ai ở đó.
Trương Lan Hương tức giận nói: “Người phụ nữ không biết xấu hổ, đồi phong bại tục.”
Vân Ninh không đáp lại, cô cũng không muốn quen biết cô ta.
Sắc mặt của Dung Thần tối sầm lại, anh nói: “Lan Hương, em đang nói cái gì vậy? Vân Ninh là vợ của anh, cũng là chị dâu của em. Nếu em không thể chấp nhận cô ấy, anh và cô ấy chỉ còn cách chuyển ra ngoài.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt của anh rất điềm tĩnh, nhưng những lời này lại khiến Lan Hương nghẹn lời.
Trương Lan Hương hốc mắt đỏ hoe, mũi bỗng chua xót.
Cô ta muốn khóc, nhưng cố hết sức để kìm lại.
“Anh, thực xin lỗi anh, anh đuổi cô ấy đi, em…..” Đôi môi Trương Lan Hương run lên cầm cập và cô ta nói với giọng điệu thô lỗ.
“Đủ rồi! Chuyện này không liên quan đến em, ra ngoài đi…..” Dung Thần ngắt lời Trương Lan Hương, tay chỉ ra cửa.
Trương Lan Hương không thể chịu đựng được nữa, nước mắt cô ta ứa ra.
Sau đó, cô ta vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Vân Ninh đương nhiên hiểu, Lan Hương không chỉ kiêng dè anh, còn có cảm thấy có lỗi đối với anh.
Nhưng Vân Ninh không muốn hỏi Dung Thần, nếu Dung Thần muốn nói, anh sẽ tự mình nói ra thôi.
“Vân Ninh, bất kể chúng ta có thể ở bên nhau bao lâu, tôi sẽ không để em bị ức hϊếp đâu.” Dung Thần thấy Vân Ninh đang chớp chớp đôi mắt to, anh không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Xem ra để cô ấy đến nhà họ Trương thực sự quá tủi thân rồi, cô từ nhỏ ở nhà được nâng niu trong lòng bàn tay, có lẽ mười bảy năm rồi cũng chưa từng chịu qua oan ức này đúng không?
Nhưng cô vẫn yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức khiến anh có chút sợ hãi, anh không dám phớt lờ cô.
Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, anh đã học được rất nhiều kiến thức y học Trung Quốc từ khi còn nhỏ. Mạch của cô đã ổn định rồi, nhưng những hành vi của cô ây luôn không bình thường. Vì vậy anh lo lắng, sợ rằng cô là một sự hồi tưởng trong phút chốc và cũng sợ rằng cô là một biểu hiện khác của sự điên rồ.
“Ừm.” Vân Ninh khẽ gật đầu: “Tôi nhớ rồi.”
Cô tin những gì Dung Thần nói, mặc dù đôi khi Dung Thần tỏ ra chán ghét cô.
Cô có thể thông cảm cho Dung Thần. Nếu đổi lại là Dung Thần nằm bất động trên giường, cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ không thể kiên nhẫn chăm sóc anh như vậy. Vì vậy, những gì Dung Thần đã làm thật sự là đã đủ tốt rồi.
Sau khi ăn xong, Dung Thần lau tay cho Vân Ninh.
Anh sờ tấm chăn bông, cảm thấy hơi lạnh, Dung Thần bèn đi lấy củi để sưởi ấm đầu giường, làm xong mọi thứ thì trời đã nhá nhem tối. Anh đi bật đèn.
Ánh sáng quá mờ, trong mắt của Vân Ninh, nó chỉ có thể so sánh với ánh sáng tạm thời của những con đom đóm tạo nên.
“À đúng rồi.” Dung Thần chợt nhớ đến chuyện gì, liền nói với Vân Ninh: “Vân Ninh em nhắm mắt lại đi, tôi có một món quà tặng em.”
Vân Ninh vừa nghe anh nói có quà, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt.
Đợi đến khi Dung Thần nói với cô rằng cô có thể mở mắt, cô chầm chậm mở, và ngay lập tức, trước mắt cô xuất hiện một ánh sáng rực rỡ lóe lên, chói xuyên qua mắt cô.