Thật ra, Lan Hương chỉ là muốn đánh vào vai Lữ Nhị Hổ. Ai mà ngờ đúng lúc đó, Vân Ninh lại chạy tới can ngăn, thế là hòn đá vừa hay đúng lúc đập trúng đầu Vân Ninh.
Cha của Vân Ninh – Vân Kiến Trụ ( Lúc này ở nông thôn vẫn quen gọi là cha, còn người thành phố thì xưng hô là ba), mặc dù rất thương xót Vân Ninh, muốn đưa thủ phạm là Trương Lan Hương vào tù, nhưng ông lại nghĩ, ngay cả có dật dây đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng, thì tình trạng của Vân Ninh cũng không thể khá hơn.
Thế nên, chi bằng ông lợi dụng chuyện này, đưa ra một thỏa thuận có lợi cho Vân gia với Dung Thần.
Dung Thần vì muốn báo ơn cho trước đây, vì Trương gia đã thu nhận anh, liền chấp thuận sự sắp đặt của Vân Kiến Trụ, đồng ý ở bên chăm sóc Vân Ninh cả đời.
Con gái vùng quê thời nay xem trọng nhất là danh dự, nếu Trương Lan Hương bị kết tội, thanh danh cả đời chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Vân Kiến Trụ còn đe doạ Dung Thần đưa ra cam kết, trước đây ông cùng từng chèn ép Dung Thần và Lâm Na, Dung Thần bắt buộc phải quên hết quá khứ, từ giờ về sau, hai bên gia đình từ thù thành bạn.
Đương nhiên Vân Kiến Trụ đưa ra quyết định này cũng là do đứa con cả của ông Vân Đại Giang ở trước mặt bày mưu giúp ông.
Vân Đại Giang nói, nếu như, Dung Thần có thể chăm sóc tốt cho Vân Ninh, như vậy cũng đã mười phân vẹn mười rồi. Nhưng nếu như Vân Ninh không may xảy ra bất trắc, Vân Kiến Trụ kiện Trương Lan Hương ra tòa cũng chưa quá muộn.
Vân Ninh rất yêu Dung Thần, không chỉ người trong Vân gia biết, mà tất cả người trong làng cũng đều biết rõ.
Bác sĩ nói Vân Ninh vẫn còn chút ý thức, tốt nhất nên gợi lại chuyện mà Vân Ninh có ấn tượng sâu đậm nhất để khích lệ cô, không chừng có thể khiến cho cô tỉnh lại.
Mà Vân Đại Giang đã thầm mến mộ Lâm Na cũng nhiều năm rồi, ban đầu anh không thể có được cô, đến bây giờ, thời gian đã thay đổi, anh càng không có hy vọng gì.
Vân Kiến Trụ chỉ là trưởng thôn của cái thôn nhỏ này, tuyệt nhiên không bao giờ dám chống đối lại ba của Dung Thần, cái người sống nơi phồn hoa đô thị. Thậm chí, chỉ cần một lời nói của ba Dung Thần, Vân Kiến Trụ ngay lập tức sẽ bị bãi chức.
Nhưng chỉ cần hai nhà trở thành thông gia, sự tình sẽ có thể xoay chuyển. Vân Đại Giang ngẫm nghĩ, chỉ cần Dung Thần không kết hôn với Lâm Na, một khi Lâm Na tức giận, không chừng cô sẽ đồng ý gả cho Vân Đại Giang hắn ta.
Đây chính là tất cả quá trình đã xảy ra ở trên.
“Dung Thần! Em là cái đồ ngốc!” Lúc này Lâm Na vừa hận vừa tức, cô tức đến mức dẫm chân thật mạnh, cô gào thét: “Tại sao em không đem chuyện này nói cho ba em biết? Bây giờ ba em có quyền lực trong tay, chuyện gì mà ông ấy không thể giải quyết được chứ?!”
Cô từ trong túi lấy ra sáu tờ tiền năm mươi đồng nhân dân tệ nhìn có vẻ đã rất cũ, nhét hết vào tay Dung Thần: “Số tiền này, bốn tờ là của ba em muốn đưa cho em, hai tờ còn lại, là số tiền tiêu vặt chị đã tích góp được! Bây giờ em đi xử lý mọi chuyện cho sòng phẳng, nếu như bọn họ chê tiền không đủ, thì nhờ đến ba em! Chỉ cần ba em đích thân ra mặt, xem ai có thể đánh bại ai ! Đã nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc phải cùng giải quyết cả vấn đề cũ và mới cùng nhau rồi!”
Số tiền mà Lâm Na tích góp được đều là của Tả Minh Đào thường ngày đưa cho.
Tả Minh Đào luôn coi Lâm Na là con gái ruột, mặc dù không thể đem lại nhiều phúc lợi cho cô như Dung Thần, nhưng cũng quả thực không thể chê vào đâu được.
“Em có thể về lại thành phố, nhưng em không thể bỏ mặc Vân Ninh.” Dung Thần nghĩ ngợi chút, lại nói tiếp : “Đợi vết thương của Vân Ninh khỏi hẳn, tem sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây. Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của em rồi, chị không cần phải tranh cãi nữa.”