Chương 20: Em ly hôn với cô ta đi

Mà anh vừa lên tiếng, Lâm Na còn chưa phát tiết xong lập tức đưa ánh mắt hung thần ác sát đặt trên người anh.

“Dung Thần! Chị hận không thể gϊếŧ em……” Tiếng hô của Lâm Na rung trời.

“Lâm Na, tính tình của chị càng lúc càng lớn.” Dung Thần còn nhớ rõ, khi còn nhỏ Lâm Na đặc biệt dễ thẹn thùng. Đều là do cuộc sống này quá tàn khốc, từng bước một biến cô thành một người đanh đá như vậy.

Nhưng anh chưa bao giờ từng ghét bỏ cô, ngược lại, anh vẫn luôn rất đau lòng cho cô.

“Dung Thần! Em nói cho chị biết, những lời anh ta nói đều là giả! Em không thể coi chuyện chung thân đại sự của mình như trò đùa, cũng không có khả năng cưới người phụ nữ xấu xa phóng đãng kia!” Lâm Na rống lên.

“Lâm Na, em cưới ai là chuyện của em.” Dung Thần vò đầu.

“Sao chỉ có thể là chuyện của em?! Em phải cưới chị! Ba em cũng đã nói rồi, sau này hai ta sẽ kết hôn!” Lâm Na cực kỳ kích động, hai tay chống nạnh rống to.

“Chuyện của tôi, lời Tả Minh Đào nói không tính.”

Chuyện Dung Thần buồn bực nhất chính là, người ta đều tôn sùng tình yêu, tôn sùng yêu đương tự do, nhưng anh, tuổi còn trẻ, lại không biết cái gì gọi là tình yêu.

Còn có khả năng là bởi vì vận mệnh của anh từ nhỏ đến lớn nhiều chông gai, cho nên rõ ràng là tuổi tác đầy trẻ trung nhiệt, nhưng tuổi tâm lý lại giống như mặt trời sắp lặn.

Nhưng, nếu không có mấy chuyện lộn xộn bên ngoài làm ảnh hưởng, có khi anh thật sự là sẽ cưới Lâm Na. Dù sao không có tình yêu thì cũng có chân tình lúc hoạn nạn có nhau.

“Dung Thần, rốt cuộc là em có ý gì?” Trên gương mặt mỹ lệ của Lâm Na lại hung hãn trở lại, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm không thể tin được.

“Em đã cưới Vân Ninh,” Dung Thần quyết đoán: “Em chưa từng nói sẽ cưới chị. Chị không cần vì em mà chậm trễ thời gian và tình cảm, chị sẽ tìm được một người tốt hơn em.”

“Dung Thần! Đồ vương bát đản! Em đứng núi này trông núi nọ!” Lâm Na đột nhiên khóc lớn lên.

“Đúng, em đứng núi này trông núi nọ.” Dung Thần không dám tranh luận, anh nín thở tập trung suy nghĩ, cái gì anh cũng đều nhận.

“Không phải! Dung Thần, chị biết người em yêu là chị! Lúc trước em ghét nhất là hồ ly tinh Vân Ninh kia ! Em trốn cô ta còn không kịp.” Lâm Na khóc như trời sập đất lún: “Tại sao em lại kết hôn với cô ta! Cô ta có cho không em một vạn đồng tiền thì cậu cũng không thể kết hôn với cô ta!”

May mắn mặt trời chói chang, trên đường không có ai, từ trên xuống dưới đều là đồng ruộng ngang dọc đan xen cũng không có thôn dân ở, cho nên không có người ngoài nghe được tiếng khóc của Lâm Na.

Cũng đúng là như thế, cô mới có thể phóng túng chính mình, khóc đến không màng hình tượng như vậy, thảm thương như vậy.

Trong mắt những người ở thời đại này, vạn nguyên hộ chính là phú ông nghịch thiên, vì thế Lâm Na nói đến một vạn đồng tiền là lớn nhất.

“Lâm Na, chị đừng khóc……” Dung Thần bị làm cho đau đầu.

“Chị cứ khóc đấy! Chị khóc chết em luôn!” Lâm Na ngang ngược kêu gào.

Dung Thần đỡ trán, cô cứ khóc như vậy, người bị khóc chết chính là bản thân cô, chứ sao lại là người khác.

Quần áo in hoa xinh đẹp phấp phới theo gió, rõ ràng có cảm giác cảnh đẹp ý vui, nhưng lại bị một phen nước mũi một phen nước mắt của Lâm Na làm mất phong cảnh.

Dung Thần đang chân tay luống cuống, đột nhiên, Lâm Na vọt tới trước mặt anh, một đầu chui vào trong lòng ngực anh.

“Dung Thần, em ly hôn với cô ta đi, em phải cưới chị, nếu không, chị phải làm cái gì bây giờ……” Lâm Na liều mạng xé đánh Dung Thần.

“Không được. Lâm Na, chị từ bỏ đi, chúng ta vẫn luôn chỉ là bạn bè cùng chung hoạn nạn. Hơn nữa, người như em không có gì tốt đẹp, không đáng để chị phó thác chung thân.” Mọi chuyện đã như vậy, Dung Thần chỉ có từ chối.

Anh cũng không xác định có muốn rời xa Vân Ninh hay không. Rõ ràng ở trong từ điển nhân sinh của anh, kết hôn chính là chuyện cả đời, cho dù không có tình yêu thì cũng cần phải có trách nhiệm.