A, cuối cùng cô có thể nói rõ rồi. Nhưng Dung Thần đi đâu rồi? Cô cảm thấy giọng nói của Dung Thần rất quen thuộc, nhưng lại chưa từng nghe qua cái tên này. Cô thực sự muốn biết anh ta là ai.
"Thật sự tỉnh rồi! Vân Ninh, cậu nhìn tôi…"
Một cánh tay mạnh mẽ đỡ cô ngồi dậy, sau đó đặt giúp cô một chiếc gối dựa phía sau lưng.
Vân Ninh mở to mắt ra, từ bóng tối vô tận dần hé mở ra những tia sáng yếu ớt. Cuối cùng, bỗng nhiên, tựa như cảm giác mây mù tan đi lộ ra trăng sáng, cô cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
Trước mặt cô bây giờ là một thiếu niên.
Khoảng 20 tuổi, tướng mạo chất phác, ngoại hình trông cũng khá ưa nhìn.
Tóc của cậu ta được chuốt lên, trên người là một chiếc áo sơ mi denim kiểu khá lạ mắt, tất cả vạt áo thừa đều được sơ vin gọn gàng, còn quần thì là một chiếc quần ống loe làm từ sợi tổng hợp.
Nhìn cậu ta một lúc, Vân Ninh chợt nhớ đến kiểu thanh niên nổi loạn trong phim truyền hình cuối những năm 1970. Thanh thiếu niên đều chạy theo mấy loại trang phục kỳ lạ, còn những cụ già xung quanh thì luôn miệng nói: “Không ra nam cũng chẳng ra nữ, thế giới điên đảo hết rồi.”
Nhưng mấy thanh niên trong phim truyền hình hồi đó lại làm ngơ trước mọi chuyện, khuôn mặt vô cảm, biểu cảm lạnh lùng.
Nhớ tới đó, Vân Ninh khẽ cười khiến cho miệng vết thương bị kéo ra, cô đau tới mức phải hít một hơi.
"Vân Ninh, thật tốt quá, cậu không sao..." Nam sinh rất vui vẻ, cười ngây ngô để lộ hàm răng trắng tinh.
Một thanh niên dễ mến như vậy, Vân Ninh muốn làm bạn tốt với cậu ta. Bắt đầu với bước đầu tiên: “Xin hỏi, cậu tên gì vậy?”
"A?" Nam sinh vốn đang tươi cười bỗng nhiên bất ngờ mặt đơ ra, cậu ngơ ngác tự giới thiệu: "Tôi là Nhị Hổ..."
"Nhị Hổ à..." Đúng là một cái tên có cá tính.
"Vân Ninh, để tôi gọi người tới trạm y tế tìm bác sĩ tới." Nhị Hổ nóng nảy nói, tại sao Vân Ninh lại không nhớ cậu là ai?
Nhanh chóng đứng dậy, vừa chạy ra ngoài vừa hét lên với những người ở ngoài mau tìm bác sĩ.
Có một cô gái ở ngoài đã nghe thấy tiếng gọi, vội vàng trả lời rồi chạy đi.
Không để ý lại va phải một l*иg ngực rắn chắc.
Hơi thở mạnh mẽ ập đến, giống như gió xuân phả vào mặt, phảng phất như ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng.
"Anh rể, anh mau vào xem chị Vân." Cô gái nhỏ đỏ mặt lui về phía sau mấy bước.
Đầu ngón tay cô liên tục quấn vòng hai bím tóc đuôi sam, lén lút ngắm nhìn khuôn mặt của anh rể.
Anh rể Dung Thần thật sự rất đẹp trai, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, toàn thân toát ra khí chất của tầng lớp trí thức.
"Tiểu Quyên, cô gọi ai là anh rể?" Nhị Hổ nổi giận từ trong phòng bước ra mắng Tiểu Quyên.
Dung Thần phớt lờ Nhị Hổ và Tiểu Quyên, vội vàng bước vào phòng với khay đồ ăn trên tay.
Mà cùng lúc anh bước tới, Vân Ninh lập tức kích động: "Dung Thiên Dực! Tại sao anh lại ở đây!!!" Hóa ra Dung Thần chính là Dung Thiên Dực.
Dung khốn kiếp... Khụ khụ, trước khi Vân Ninh hôn mê, hình ảnh Dung Thiên Dực ôm cô tránh chiếc mô tô lao vun vυ"t tới lại hiện lên, tác phong của anh dứt khoát, mạnh mẽ, vô cùng kí©h thí©ɧ, mà tốc độ lao tới cứu cô thật sự chỉ có thể dùng câu nhanh như chớp đẻ hình dung.
Dù sao thì đối với cô, ơn cứu mạng của anh thực sự lớn hơn mọi sự phiền toái và “xấu hổ”. Có lẽ cô không nên so đo với anh nữa.
Chỉ là hiện tại, Dung Thiên Dực ăn mặc thật kỳ quái. Trên người anh là bộ quần áo Trung Sơn kiểu cũ, giày đá bóng màu xanh, phong cách toàn thân đều thay đổi.
Chẳng lẽ anh đang tại tổ quay phim?