Ngược lại có một chi nhánh khám bệnh, Tả Minh Đào xem như có chút lương tâm để lại cho Dung Thần.
Năm ngoái, cậu út mười năm không gặp của Dung Thần vừa vặn cũng trở về thành phố, Dung Thần trước tiên bảo cậu ở lại làm việc tại phòng khám.
Quá khứ lần lượt hiện về làm lay động trái tim Dung Thần, bên tai đột nhiên lại truyền đến tiếng chất vấn sắc bén của Lâm Na: "Dung Thần! Chị đang nói chuyện với em! Em có nghe thấy không? Vì sao Vân Đại Giang lại nói em đã cưới Vân Ninh xấu xí kia?! ”
"Na Na, em xem con người của em đi, sao cứ thích nói chuyện đắc tội người khác như vậy?" Vân Đại Giang nhíu mày: "Em gái nhà tôi chính là rất xinh đẹp, người trong thôn đều nói như vậy, sao đến miệng em, liền trở thành người xấu xí rồi? ”
"Hừ! Vân Đại Giang, anh nói cũng không sợ gió lớn thổi đầu lưỡi!” Lâm Na nhanh nhảu nói, cô chợt chạy tới trước mặt Vân Đại Giang, hai tay chống nạnh: "Chỉ bằng khuôn mặt của em gái anh, dù có cởi sạch ném ra đường cái, cũng không có tên nào nguyện ý liếc mắt một cái! Huống hồ, bộ dạng cô ta phóng đãng, còn không biết đã cùng bao nhiêu người làm chuyện kia. Nếu không phải cô ta dùng thân thể giày rách của cô ta làm hối lộ, cái này đều làm một mình, cha anh còn có thể tiếp tục làm thôn trưởng sao?”
“Này, tôi nói này Na Na, em một cô gái còn chưa lấy chồng, đừng nói mấy lời thô tục khó nghe như vậy, cái gì mà cởi hết ném lên đường cái…… Chậc chậc, một người đàn ông như tôi nói ra còn thấy ngượng mồm……” Trong mắt Vân Đại Giang lóe ra ánh sáng, nhìn thẳng vào Lâm Na.
Nhìn Lâm Na nuốt nước miếng, anh hận không thể cho chính mình có hoả nhãn kim tinh, có thể nhìn thấu thị đến dáng vẻ của Lâm Na khi cởi hết quần áo.
“Đồ vương bát đản(rùa đen) nhà anh! Anh cút cho tôi! Cút xa một chút! Cút! Phi……” Lâm Na phát hỏa, cô mắng kịch liệt, cũng tức muốn hộc máu mà cúi người đi nhặt cục đá.
“Na Na, đây là ở trong thôn chúng tôi, em la lối khóc lóc cũng không nhìn xem mình đang ở địa bàn của ai……” Vân Đại Giang hừ lạnh một tiếng, anh đứng thẳng tắp tại chỗ, anh mới sẽ không cút đi, thôn này, do cha anh định đoạt.
“Tôi sẽ trở về tìm người xử lý cha anh! Nợ cũ nợ mới chúng ta cùng nhau tính!” Lâm Na tức giận, cô ngo ngoe rục rịch vẫy tay, trong tay còn cầm một cục đá.
Cô muốn ném đá về phía Vân Đại Giang, nhưng rồi lại bị lý trí ngăn cản.
“Em hỏi thử Dung Thần, cậu ta sẽ để em tính cả nợ mới nợ cũ sao? Ha ha, thứ em mượn, là uy phong của cha Dung Thần, chứ không phải cha em. Bây giờ Dung Thần chính là người nhà tôi……” Vân Đại Giang không hề sợ hãi mà khoe khoang.
“Tôi ném chết đồ không biết xấu hổ nhà anh!” Lâm Na không thể nhịn được nữa, cục đá trong tay cô hung tợn bay về phía cái trán của Vân Đại Giang.
Vân Đại Giang nhanh chóng né tránh, anh không nghĩ tới Lâm Na sẽ làm thật.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Lâm Na đang bị chọc giận, nhất định sẽ không quan tâm mà làm thật, Vân Đại Giang nghĩ, anh vẫn là bôi dầu lòng bàn chân mà chạy đi, tương lai còn dài.
Anh nhấc chân chạy xa, vừa trốn chạy vừa gân cổ lên gào: “Lâm Na, em là cái đồ cọp mẹ, ông đây chỉ là không chấp nhặt với em thôi! Em nhìn lại dáng vẻ của mình xem, ngay cả mấy câu văn minh chút cũng không nói được, còn giả làm tiểu thư trong thành! Em là đồ đàn bà đanh đá! Mấy mụ đàn bà nông thôn cũng không đanh đá như em! Bây giờ Dung Thần cũng không cần em, em cẩn thận không gả đi được!”
Bởi vì trong miệng anh đang lải nhải không ngừng, cho nên ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn, kết quả là, trong những cục đá mà Lâm Na không ngừng ném ra ngoài, có một cục đập trúng phía sau lưng anh.
Nhưng anh da dày thịt béo, cũng không thấy đau lắm.
Mãi đến khi anh đã chạy thoát bặt âm vô tín, Lâm Na vẫn còn đang nổi điên mà ném cục đá.
“Lâm Na, người đã chạy xa rồi.” Dung Thần từ đầu tới cuối đều im lặng đứng nhìn trận chiến, giống như là đang xem phim vậy.
Giờ phút này, cảm giác điện ảnh gần như sắp hết, lúc này anh mới đứng lên, không nhanh không chậm mà phát biểu ý kiến.