Dưới ánh mặt trời gay gắt, bụi bặm bay mù mịt.
Lâm Na lập tức nhảy dựng lên, né tránh, cô dùng tay phủi phủi, cô cảm thấy rất ghê tởm.
"Ai thèm có duyên với anh, cũng không nhìn tự nhìn lại bộ dáng đức hạnh của mình." Đợi bụi bặm tan ra, Lâm Na dùng giọng nói sắc bén nói.
Nói xong, Lâm Na quay lại ngồi bên cạnh Dung Thần, ánh mắt lại trừng mắt nhìn Vân Đại Giang.
"Này, lúc trước là ai bị người ta trói buộc trong thôn chúng ta, bùn đất gì cũng ăn qua? Lúc này, từ thành phố trở về, thật sự tự coi mình là tiểu thư trong thành phố sao ..." Vân Đại Giang kéo dài giọng điệu.
"Vân Đại Giang! Anh nghĩ tôi bây giờ vẫn có thể bị anh bắt nạt sao? Có tin hay không chỉ cần tôi trở về nói một câu, cha anh cũng đừng hy vọng ngồi vững cái vị trí bí thư đại đội của ông ta?!” Lâm Na lớn tiếng mắng.
Hừ, hiện tại đã mở ra với bên ngoài, nhân tố gì đó đã sớm không còn quan trọng nữa.
Nếu không phải Vân Đại Giang nhắc nhở Lâm Na, cô thiếu chút nữa đã quên, cô và Dung Thần lúc trước chịu bao nhiêu khổ cực, một phần lớn cũng là do thôn trưởng Vân Kiến Trụ một tay che trời!
"Đừng như thế, không cần để ý tới tôi." Vân Đại Giang sợ hãi ấp úng, anh cợt nhả nói: "Na Na, lúc trước tôi cũng không muốn bắt nạt em, tôi đây không phải là để ý tới em sao. Nếu như em khi đó đồng ý gả cho tôi, tôi cam đoan không chỉ không bắt nạt em, còn có thể sủng em lên tận trời!”
"Ta nhổ vào..." Lâm Na hung tợn nhổ nước bọt vào Vân Đại Giang.
"Na Na..." Vân Đại Giang không tức giận vì bị nhổ nước bọt vào người, anh liếc mắt nhìn Dung Thần bất động bên cạnh, sau đó lại đem ánh mắt chuyển trở lại chỗ Lâm Na, anh bỗng nảy ra một ý nghĩ khác: "Có lẽ em còn chưa biết, Dung Thần đã sớm cùng tôi chuyển thù thành bạn. Bây giờ cậu ta là em rể tôi, em là chị của cậu ta, chúng tôi chính là một gia đình nha. Trong thôn vẫn luôn phổ biến chuyện hoán thân*, nếu không... hai nhà chúng ta cũng đổi một lần đi?”
(Hoàn thân*: hai họ cưới con gái nhau làm dâu.)
Cảm thấy Lâm Na ghét cách cư xử thô lỗ của mình, vì vậy anh vội vã mang giày của mình vào.
"Anh nói cái gì cơ? Em rể nào?" Lâm Na giật mình.
Cô bị hai từ "em rể" này chặn lại, căn bản không có thời gian để ý tới hai chữ "hoán thân" phía dưới.
"Chính là tôi đem em gái của tôi gả cho Dung Thần." Vân Đại Giang thao thao bất tuyệt nói: "Ngay từ đầu đi, bác sĩ đã nói em gái tôi không có cứu được, về sau sẽ không tỉnh lại được. Kết quả thì sao, em ấy vừa mới gả cho Dung Thần, người trong lòng của mình thì liền tỉnh! Cho nên nói, Dung Thần cùng em gái của tôi thật sự là trời sinh một cặp nha. ”
“Chuyện này không có khả năng!” Lâm Na vô cùng kinh ngạc, ánh mắt của cô như kim chọc về phía Dung Thần.
Rõ ràng cô và Dung Thần mới là một trời sinh một cặp, thanh mai trúc mã, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thậm chí trong thời đại nạn đói kia, cô còn cứu được Dung Thần một mạng. Họ cùng nhau chia sẻ vui buồn, cùng nhau chịu đựng nỗi nhục nhã không thể diễn tả kia.
Vào thời điểm đó, mẹ Dung Thần qua đời. Bản thân mẹ của Lâm Na cũng không thể bảo vệ được mình và hai đứa con.
Năm 1976, sóng gió dịu đi một chút, ba của Dung Thần là Tả Minh Đào tới thăm Dung Thần một lần.
Đừng thấy Dung Thần không muốn nhận Tả Minh Đào làm ba, nhưng anh vẫn yêu cầu Tả Minh Đào, bảo ông lấy giấy phép trở về thành phố cho mẹ của Lâm Na và Lâm Na, đón hai mẹ con bọn họ đi, chăm sóc bọn họ thật tốt.
Giờ đây, những cơn gió đã mang mùa xuân đến, và tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường.
Mẹ Dung Thần không còn nữa, có một ít tài sản và bồi thường thuộc về bà, đều bị Tả Minh Đào lấy danh nghĩa vợ chồng khấu trừ, không để lại cho Dung Thần một chút.