Chương 16: Báo đáp ân tình

Không có cánh đồng, không có con đường uốn lượn, không có con sông nhỏ quanh co, cũng không có ánh sơn hồng, tất cả những gì còn lại chỉ là túp lều cũ nát.

Đột nhiên, Vân Ninh hiểu được, cô đây là có thể đi lại tự do giữa thế giới hiện thực và không gian linh thạch!

Cô có thể đi nhanh như bay trong không gian, có thể tận hưởng cảnh đồng quê, nhưng chỉ cần trở lại thực tế, cô sẽ phải kéo theo thân thể ốm yếu không thể gượng dậy này!

Khoảng cách chênh lệch đáng sợ này ...

Càng bi kịch hơn chính là, do sự liều lĩnh của cô mà việc mở không gian thất bại, cô cần phải chờ mười hai tiếng đồng hồ nữa mới có thể quay lại.

Thời gian lâu như vậy, thật sự là một loại dày vò đối với cô. Thành ngữ ‘một ngày tựa ba năm’ đại khái miêu tả tình cảnh của cô bây giờ.

Nhìn chiếc nhẫn không biết từ lúc nào đã đeo lại ngón áp út, Vân Ninh vắt óc suy nghĩ.

Tình trạng thể chất của cô trong không gian và hiện thực hoàn toàn khác biệt. Nói cách khác, mặc dù cô ở trong không gian có thể tìm được dược liệu tốt, nhưng cũng không cách nào thay đổi thể chất trong hiện thực của cô.

Trừ khi, cô có thể lấy các loại thảo dược từ không gian ra ngoài. Vậy làm thế nào để cô mới lấy nó ra được?

Hận sắt không thành thép, cô tự vỗ vỗ chính mình, lần sau quay lại, chuyện quan trọng nhất của cô, chính là tìm hiểu xem làm thế nào để đem đồ vật trong không gian mang ra ngoài hiện thực, mà không cần lại liều lĩnh như vậy!

Đột nhiên, cô nghĩ đến khuôn mặt đầy sắc màu cầu vồng của mình. A, nếu tình trạng thân thể trong ngoài bất đồng, như vậy nói cách khác, cô ở trong không gian đã rửa sạch mặt, nhưng thực tế cô chưa vẫn chưa rửa mặt.

Cho nên, nàng gấp gáp muốn đi rửa mặt, rửa sạch hết thứ màu mực đậm bám trên mặt.

Cô cố sức muốn di chuyển cơ thể, nhưng cô lại suýt chút nữa ngã xuống đất.

............

Mà giờ phút này, Dung Thần đang ngồi dưới bóng cây hóng mát còn rối rắm hơn Vân Ninh.

Nhìn qua những ruộng đồng mục vụ đan xen chằng chịt với những con đường mòn, mấy trăm mét cũng chẳng thấy bóng người.

Tháng 5 âm lịch, mặt trời chói chang giữa trưa luôn có nhịp điệu đốt cháy người.

Cũng chỉ có người đang tức giận như Dung Thần, mới có thể giữa trưa chạy đến ruộng làm việc dưới cái nóng bức khó chịu này.

Đột nhiên, từ phía bên kia cánh đồng, có một tiếng chuông bạc truyền đến: "Có ai ở cánh đồng không?"

Dung Thần không trả lời, anh từ dưới gốc cây đứng lên, nhìn về phía cô gái kia, đó là một thiếu nữ đến từ trong thành phố.

Thiếu nữ cẩn thận đi xuống, nhìn chằm chằm về phía Dung Thần.

Cô mặc một chiếc váy vải hoa tươi mát, chất liệu rất tốt. Cô còn có hai bím tóc dài buông xuống trước người, bím tóc được buộc bằng dây có thêu hình hoa hướng dương, nhìn rất đẹp.

Cánh tay cô mang theo một cái giỏ cũ, bên trong chứa một ít bánh đào.

"Dung Thần, không phải em nói chỉ cần báo đáp ân tình của người nhà chú Trương xong em sẽ rời khỏi thôn, trở về thành phố sao?" Cô chất vấn: "Nhóm người kia cuối cùng cũng đều đã trở về thành rồi, nếu giờ em không quay về, cả đời này cũng sẽ không thể quay về được! ”

"Em biết rồi." Dung Thần xem xét xong, lại trở về ngồi dưới gốc cây, trên mặt anh không có biểu cảm gì.

"Em thì biết cái gì?!" Cô gái đi tới, cô càng tức giận hơn: "Ba em bảo chị nói với em rằng ông ấy rất hy vọng thấy em trở về. Kỳ thi đại học sẽ sớm bắt đầu, em bây giờ mới mười chín tuổi, vẫn phải tiếp tục học. ”

"Em cũng muốn trở về sớm một chút, nhưng em thật sự không đi được." Ánh mắt Dung Thần nhìn về phía bím tóc của thiếu nữ: “Lâm Na, chị cũng quay lại tiếp tục học tập đi, sau này đừng tới đây nữa. ”

"Tại sao chứ? Lúc ấy em bảo ba em giúp chị lấy được suất trở về thành phố, không phải chỉ vì muốn gặp mặt chị thường xuyên sao?” Lâm Na tức giận vứt bỏ chiếc giỏ trên cánh tay, bánh đào bên trong xóc nảy một chút, nhưng không rơi ra khỏi giỏ.