Trên tay cô vẫn còn những tia máu, có lẽ là do lúc bị thương tạo thành.
Cũng không biết chiếc nhẫn này từ đâu ra, nó là loại có thể thu lại, trông rất mộc mạc. Nhưng dù dáng vẻ quê mùa đến đâu thì giá trị của nó cũng không thể bị xoá nhoà, nó chính là một món đồ trang sức bằng bạc.
Chiếc nhẫn hơi chật, khiến ngón áp út của Vân Ninh có chút không thoải mái. Chỉ là cô ấy đã luôn bị đau đớn và bệnh tật hành hạ nên cô dường như không quan tâm đến cảm giác từ ngón áp út của mình.
Cô dùng lực cạy ra, tháo chiếc nhẫn xuống, còn chưa kịp nhìn thêm vài lần, đột nhiên, trước mắt Vân Ninh xuất hiện một tia sáng như tia chớp.
Sau đó, từng sợi từng sợi vải dày đỏ rực hiện ra trước mắt cô, khi những sợi vải dày dần dần tiêu tan, những đám mây và sương mù dày đặc lại xuất hiện.
Chân của cô được mây và sương mù bao quanh, cảm giác dễ chịu khoan khoái thật sự vượt ngoài tưởng tượng.
Nhìn xuống, cô thấy một con đường đá xanh quanh co bao phủ bởi khói và bụi.
Chầm chậm rơi xuống, cảm giác cô như biến thành một nàng tiên nhỏ, cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Tứ phía cỏ dại mọc um tùm thành từng bụi từng bụi, hoa xuân đua nở, tầm nhìn như được mở rộng.
Chung quanh là những mảnh đất phì nhiêu màu mỡ, hoang vu trống rỗng, nhưng dường như đã được ai đó cày xới, với hình dạng gọn gàng tinh tế cùng thổ nhưỡng mềm xốp, chỉ có điều đáng tiếc, các cánh đồng đều trống rỗng và không được gieo trồng.
Mà kế bên cánh đồng, xuất hiện một ngôi nhà nhỏ hiu quạnh lẻ loi.
Vân Ninh đi đến, mở cửa và bước vào nhà.
Bên trong nhà mang phong cách cổ xưa, những đồ dùng trong nhà thuần một màu gỗ lim.
Trên giá sách sát tường, vẫn còn rất nhiều sách được sắp xếp ngăn nắp.
Ở góc nhà có vài chiếc thùng nhỏ xinh bằng giấy, bên cạnh là một chiếc giường đơn, kế bên nữa lại là một băng ghế dài. Đây đích thực giống như một con chim sẻ, tuy nhỏ nhưng lại có đầy đủ cơ quan nội tạng, là một nơi rất đáng để sống.
Vân Ninh vui mừng khôn xiết, đây không phải là một giấc mơ, phải không?
Không có thời gian để xem qua các cuốn sách, cũng không kịp xem liệu bên trong thùng giấy có những gì.
Cô vội vàng tới bên bàn trang điểm, cô muốn xem gương mặt của mình trên gương đồng.
Cô muốn biết rốt cuộc cô đã biến thành bộ dạng quỷ quái gì.
Cái này…. oẹ…
Cô xém chút nữa đã nôn mửa. Những gì Vân Ninh nhìn thấy trong gương là một người phụ nữ giống hồ ly tinh.
Cố tình vẽ lông mày nhọn nhưng đặc biệt đậm màu, nổi bật giữa hàng lông mày nguyên bản của cô. Nói đơn giản, đây là sự thất bại thảm hại nhất trên trần đời.
Mí mắt được tô điểm bằng phấn mắt cầu vồng, đôi má được trang điểm lộng lẫy, khó coi chết được.
Những thứ này vẫn chưa đủ, còn có đôi môi đỏ như máu, trông cô rất giống như vừa ăn thịt người.
Có lẽ vào những năm 80, không chỉ những thanh niên nổi loạn như Lữ Nhị Hổ thích tô son trát phấn loè loẹt, thích kiểu ăn mặc quái dị. Ngay cả một cô gái trẻ như Vân Ninh cũng trở nên khác thường.
Vân Ninh lập tức quay người chạy đi tìm nước.
Trong một căn phòng giống như nhà bếp, ở đó có xoong, bếp và củi, cô tìm thấy một vò nước với hoa văn hình rồng.
Múc một gáo nước đổ vào chậu đồng.
Cô tìm thấy xà phòng, nghiêm túc rửa mặt thật sạch sẽ, vừa lấy khăn lau mặt, cô vừa hùng hùng hổ hổ quay lại soi gương lần nữa, ừm, lần này, vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp này càng làm tâm tình người ta dễ chịu hơn.
May mắn thay, khi vẽ chân mày cô đã không cạo sạch nó, nếu không, không biết phải mất bao lâu mới có thể dưỡng dài trở lại. Trước khi dưỡng dài trở lại, còn không biết có thể gặp người không….
Khoan đã, vậy là cô đã ở cùng Dung Thần với bộ dạng mất mặt như thế này sao?
Khi Dung Thần đối diện với cô, lại còn có thể bình thản như thế?
Tuy tính cách Dung Thần và Dung Thiên Dực hoàn toàn khác nhau, nhưng cái khí chất hờ hững kiên định này, quả thật có hơi giống…
Khó trách tiểu Hà nói cô xấu xí, đây chẳng qua chính là giả bộ xấu thôi.
May thay, vẻ ngoài vẫn là diện mạo vốn có của cô, tạ ơn trời đất.