Chú Trương vừa tức giận chửi mắng, vừa rời khỏi cửa phòng Dung Thần, đi đến nhà chính.
Phòng của Dung Thần là nhà chái trong sân, nơi này thật ra cũng không tốt lắm, mùa đông thì lạnh, mùa hạ lại nóng.
Nhưng người nhà nông chỉ có căn nhà ngói tam gian chật chội cũ kỹ như vậy, nhà chính nơi đó bốn người ở cũng đã chật, chỉ có thể để Dung Thần ở nơi này.
Vân Ninh cứ nghĩ đến chuyện chính mình biến thành sửu bát quái là lại càng thương tâm, cô còn suy sụp ở chỗ đó, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
Khi nước mắt chảy đến bên má, cô lập tức dùng tay áo lau đi, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
“Biết em không muốn ở lại nơi này. Nhưng chúng ta đã thống nhất, chờ bệnh của em tốt lên thì em có thể rời đi.” Giọng nói của Dung Thần pha chút lạnh lẽo.
Nhớ tới lời Vân Ninh từng nói muốn hủy bỏ hôn lễ, còn có, cô vô cùng vui vẻ nói, bọn họ còn chưa đăng ký thì không phải là vợ chồng. Giống như là ước gì bây giờ thân thể nhanh chóng khỏe lại, để có thể lập tức bỏ chạy vậy.
Xem ra, có lẽ bình thường Vân Ninh chẳng qua chỉ thích trêu ghẹo anh, chứ không hề muốn gả cho anh.
Như vậy cũng tốt, bằng không cô ở lại cũng sẽ chịu đau khổ.
Vân Ninh không nói gì, cô tiếp tục lau nước mắt.
“Tôi để đào và thịt nướng ở đây, nếu có đói thì tới ăn đi.” Dung Thần nói một cách máy móc, sau đó đi thu dọn đồ đạc.
Gà nướng thơm nức mũi, khiến người ta phải nuốt liền vài ngụm nước bọt.
“Em muốn ăn bao nhiêu tùy thích, ngày mai tôi lại đi săn. Đồ tôi săn được, em ăn nhiều một chút đều là lẽ đương nhiên.” Dung Thần tuy rất quan tâm cô nhưng giọng điệu lại cứng nhắc, anh là đang giận Vân Ninh.
“Tôi đi đây, chăm sóc bản thân cho tốt.” Nói xong, Dung Thần đi thẳng ra ngoài mà không hề ngoảnh đầu nhìn thêm lấy một cái.
Một lát sau, giọng chú Trương từ ngoài sân vọng vào: “Tiểu Thần, con đã làm việc cả buổi sáng rồi, sao có thể không ăn chứ, không ăn thì cũng nên nghỉ ngơi một lát đi, trời nắng nóng thế này mà phơi nắng ngoài đồng, có thể không bị say nắng sao!”
Lời chú Trương vừa dứt, giọng nói bực tức của thím Trương lại vang lên: “Bố nó, không cần quan tâm cái loại sói vô ơn đó! Vất vả chờ mong nó sẽ săn được con mồi, mang về cải thiện cuộc sống gia đình chúng ta, thế mà nó lại đem hơn nửa đưa hết cho người vợ què của nó, quả nhiên, cưới vợ rồi thì liền quên mất người mẹ này! Ra ngoài còn không bị sét đánh sao…..”.
“Câm miệng! Con vợ chết tiệt!” Chú Trương bỗng cắt ngang lời chửi rủa của thím Trương, dùng vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng mà quát tháo: “Khi còn làm cùng nhau, đều là một mình Tiểu Thần gánh vác công việc khó khăn, bây giờ làm ăn riêng, lương thực hoa màu trong nhà, Tiểu Thần đã quản lý hết một nửa! Bà lại còn dám mắng nhiếc nó! Nếu nó có gì việc gì bất trắc, tôi xem bà làm sao ăn không khí mà sống!”
Nghe những lời này, nước mắt Vân Ninh bỗng ngừng rơi.
Cô hối hận rồi, Dung Thần còn chưa ăn cơm trưa, mà đã ra đồng làm việc. Làm sao được? Nếu cơ thể kiệt sức thì phải làm sao?
Nếu như ban nãy, cô có thể dùng những lời dịu dàng an ủi anh, bảo anh cùng ăn thịt nướng với cô, nhất định anh ấy sẽ ăn một chút…..
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích.
Vân Ninh chạm vào một lát đào, ăn không có mùi vị gì.
Gần đến giờ ăn rồi, cô nhắm mắt lại rồi đưa tay sờ lên má.
Đôi mắt to to, hốc mắt hơi sâu, lông mày tương đối gọn gàng. Chạm vào làn da mềm mại không có lấy một vết mụn hay sẹo nào.
Cô không cảm thấy có điều gì bất thường, vậy tại sao đứa bé đó lại nói cô là kẻ xấu xí?
Nhìn quanh gian phòng thô sơ này, ở đây không còn gì ngoài một cái giường đất và một cái bàn tồi tàn, ngay cả một cái gương cũng không có, thật sự rất khó coi.
Khi ngón tay của Vân Ninh lướt qua má, cô bất ngờ bị một thứ gì đó cấn vào mặt.
Cô đưa tay ra phía trước, vô cùng ngạc nhiên khi thấy trên ngón áp út bên phải của mình đang đeo một chiếc nhẫn bạc.