Giọng nói hiền từ của chú Trương vang lên: “Tiểu Thần, chú mang thịt gà rừng đến cho cháu. Cháu nói cái này nướng ăn mới ngon, vì thế khi đốt cỏ ở vườn rau, chú đã cố ý nướng cho cháu hơn phân nửa thịt. Còn lại, để cho thím của cháu hầm canh, thím cháu thích ăn canh.”
Dung Thần cũng không tiếp tục rời đi, anh chạy nhanh lại mở cửa cho chú Trương, nhưng không đợi cửa mở ra, ngoài cửa đã lại vang lên một âm thanh non nớt: “Cha ơi, tiểu Hà cũng muốn ăn thịt……”
Giọng nói này, mềm mại, như là bánh bao sữa, vô cùng đáng yêu.
Vừa dứt lời, cửa liền mở ra.
“Tiểu Hà muốn ôm một cái, đại ca ôm……” Giọng nói non nớt lại vang lên, nãi thanh nãi khí*, đáng yêu khiến người nghe đều mềm lòng.
(Nãi thanh nãi khí*:âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa.)
“Được, đại ca ôm……” Dung Thần cúi người ôm tiểu Hà vào phòng.
“Tiểu Hà, chị dâu con bị bệnh, cần phải ăn nhiều thịt một chút. Con không thể đến tranh ăn với chị, con về nhà với mẹ đi nha.” Chú Trương hòa nhã thương lượng với tiểu Hà.
“Cha phân biệt đối xử……” Tiểu Hà không vui, cậu ở trong l*иg ngực Dung Thần, nhưng lại duỗi dài cánh tay chụp đánh cha cậu.
Cậu là cố sức duỗi tay, thân mình ở trong l*иg ngực Dung Thần lay động một chút, khiến cho Dung Thần suýt chút nữa làm rơi cậu xuống đất.
“Chú Trương, nó là trẻ con, ăn cũng không hết bao nhiêu.” Đôi tay Dung Thần dùng sức ôm chặt đứa bé: “Chú Trương cũng vào ăn cùng đi.”
Ôm đứa bé đến trước giường đất nhỏ, Dung Thần chỉ vào Vân Ninh nói với tiểu Hà: “Tiểu Hà, gọi chị dâu.”
“Á, chị dâu thật xấu a……” Tiểu Hà đột nhiên dùng bàn tay nhỏ bẩn thỉu che lại đôi mắt, cậu trực tiếp gào lên: “Thật xấu thật xấu, con không muốn gọi chị dâu, không muốn……”
Trái tim Vân Ninh nháy mắt tan nát, đôi tay cũng vô lực mà buông xuống.
Tâm hồn trẻ nhỏ đều rất đơn thuần, trẻ nhỏ là sẽ không nói dối. Vậy chính là nói, cô, xuyên không, trở thành sửu bát quái?
Thật bi thương làm sao, Dung Thiên Dực người ta xuyên không đến đây còn có thể giữ lại dáng vẻ cũ, vậy mà cô lại biến thành sửu bát quái……
“Tiểu Hà, nếu con lại nói hươu nói vượn nữa, cha đánh chết con!” Lửa giận của chú Trương bị kí©h thí©ɧ, ông đánh một cái trên người tiểu Hà: “Suốt ngày nghe chị con nói linh tinh, chị dâu con xấu chỗ nào?!”
Tiểu Hà bị đánh, lập tức khóc lên kinh thiên động địa, tiếng khóc vang khiến cho người khác đinh tai nhức óc.
“Còn khóc nữa thì cút nhanh đi! Đừng ở đây ăn thịt nữa, cút……” Chú Trương cướp tiểu Hà đang trong l*иg ngực Dung Thần.
Hai tay ông xốc nách tiểu Hà từ sau lưng, cứ như vậy nhấc đứa trẻ lên, nổi giận đùng đùng mang theo cậu đi ra bên ngoài.
“Cha nó, ông làm gì vậy?!” Thím Trương nghe được tiếng khóc của tiểu Hà, ba bước cũng thành hai bước mà chạy vụt từ nhà chính ra, tới cửa phòng, sau khi bà ta hét lên chú Trương thúc, lại như trời sập đất lún mà hét về phía Dung Thần: “Dung Thần! Đồ tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa nhà mày, mày vừa cưới vợ xong là ngay cả đứa em trai nhỏ chưa hiểu chuyện cũng bắt nạt……”
“Dung Thần, các người làm ơn đều đi ra ngoài đi. Tôi không đói bụng, cái gì cũng không muốn ăn, chỉ xin các người đều đi ra ngoài……” Vân Ninh vốn đang thương tâm rơi lệ, giờ phút này lại nghe được thanh âm chán ghét kia của thím Trương, cô thật sự là không thể nhịn được nữa, liền giơ tay chỉ về hướng cửa, lạnh như băng nói với Dung Thần.
Cô không thể nổi giận với đứa trẻ hư đã để lại cho cô ấn tượng vô cùng xấu, càng không thể la lối khóc lóc cãi nhau với người đàn bà đanh đá ở ngoài cửa, thứ lỗi cô chỉ có thể lên mặt với Dung Thần để tuyên bố với mọi người rằng, cô không phải là người dễ chọc.
“Thịt nướng đặt ở đây, chú đưa tiểu Hà ra ngoài.” Chú Trương rất xấu hổ, ông nhanh chóng dẫn theo tiểu Hà đang khóc đến thở hổn hển đi ra ngoài, đóng cửa bên ngoài lại.
Tiếp theo, ngoài cửa truyền đến tiếng la hét tức giận của chú Trương: “Bà già chết tiệt, nếu vợ Dung Thần bị bà làm ồn chết, tôi sẽ đưa bà vào ngục giam ngồi xổm đầu tiên, sau đó lại đưa con gái Lan Hương của bà vào!”