“Năm 1980.” Dung Thần không để ý đến Vân Ninh, trực tiếp trả lời vấn đề.
“Hả?” Vân Ninh sửng sốt.
Cô sinh vào những năm 1990 chứ không phải năm 1980. Nhưng bây giờ cô lại đang ở năm 1980? Thật hay giả vậy? Cô đã xuyên không sao??
Khi cô được Dung Thiên Dực ôm lấy để tránh chiếc xe mô tô gây tai nạn kia, họ có cùng xuyên qua đây không?
Nhưng vì sao, Vân Ninh vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra trước đây, mà Dung Thiên Dực lại trở thành một tên ngốc, đến cả tên mình cũng không nhớ.
“Vân Ninh, tôi mang đào đến cho em, em có muốn nếm thử không?” Dung Thần đã băng bó xong vết thương cho Vân Ninh, thấy bộ dạng ngẩn người của cô, khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi.
Nói xong, anh lấy từ trong túi vải ra vật gì đó.
“Được ạ.” Vân Ninh đưa tay sờ băng gạc trên trán.
Vừa mới xuyên tới đây, cô cần thời gian để tìm hiểu mọi việc kỹ càng.
“Đây là Ngũ Nguyện Tiên, ăn rất ngon. Thím Trương tính đem đi bán, tôi lén giấu đi vài quả.” Nói đến đây, khẩu khí của Dung Thần giống như một đứa trẻ làm được chuyện muốn được khen thưởng.
Trên thực tế, cơ thể Dung Thần bẩn thỉu và bám đầy bụi bẩn, anh vốn là người có tướng mạo tuấn tú, giờ đây lại nhìn giống như một kẻ ăn xin vậy.
Sau khi rửa sạch đào bằng nước, miễn cưỡng gọt vỏ bằng con dao cũ, Dung Thần cắt một miếng đào và đưa cho cô.
Mùi hương đào ngọt ngào phảng phất trong không khí, Vân Ninh nhịn không được cúi đầu cắn một miếng.
Vừa cắn một miếng, dòng nước ngọt ngào, thanh trong lập tức kí©h thí©ɧ vị giác, khiến cô thấy sảng khoái vô cùng.
E hèm, chỉ là vỏ đào, thật sự rất khó nuốt.
“Vân Ninh, em đã thay đổi rồi, thay đổi nhiều tới nỗi tôi cảm thấy như mình đang nằm mơ.” Dung Thần nhanh nhẹn cắt đào, bỏ hạt, không đầu không đuôi nói nhảm một câu.
Trước đây, mỗi lần Vân Ninh nhìn thấy Dung Thần xuất hiện, cô đều sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh, khiến trong lòng anh không khỏi rùng mình.
Dung Thần trưởng thành hơn nhiều so với chúng bạn đồng trang lứa, anh sẽ không bao giờ chủ động chạy đi gây thù chuốc oán với người khác, nhưng Vân Ninh đã hết lần này đến lần khác thách thức điểm giới hạn của anh.
Cha của Vân Ninh là bí thư đại hội, gia đình cô cũng tương đối khá giả. Hơn nữa sau khi trưởng thành ra ngoài tự lập, anh trai của cô đi kéo dây thép gai cho bộ đội, nghe nói kiếm được không ít.
Nhưng cha cô lại rất cưng chiều con, chiều chuộng cô và các anh trai đến vô pháp vô thiên. Đặc biệt là cô, cô quả thực chính là một ác nữ chính hiệu trong thôn, xấu xa, ức hϊếp người khác, không, đúng hơn là ép buộc người khác làm đủ việc độc ác, không việc xấu gì mà cô chưa làm qua.
Sau đó, lúc cô bị thương, đúng thực sự là lỗi của Dung Thiên.
Nhưng Dung Thiên không có cố ý. Hơn nữa, theo luật, anh không phải là người chịu trách nhiệm. Bởi vì đã có người khác cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Anh đã nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tuy rằng bản thân rất hận cô, nhưng anh cũng không nhẫn tâm muốn cô vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Vì vậy, khi anh không thể làm gì khác phải đồng ý cưới cô, anh đã quyết định rằng anh sẽ cứu cô...
Lúc này, anh ngẩng đầu nhìn Vân Ninh, nhưng Vân Ninh không để ý đến anh, cô chỉ chăm chú cúi đầu ăn đào.
Thực ra không phải Vân Ninh không muốn để ý đến anh, mà là cô không biết phải trả lời anh như thế nào.
Dung Thần đem những quả đào khác đi rửa, thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Ninh, vài lần do dự muốn nói lại thôi.
Còn Vân Ninh hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, cô sợ đυ.ng phải ánh mắt của Dung Thần. Dù Dung Thần nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã, hay thương hại, thậm chí là chán ghét, cô đều cảm thấy không thoải mái.
Đột nhiên, Dung Thần nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trên quả đào, lỗ này còn sót lại là khi có sâu bọ chui vào.
Anh ngước mắt lên, thấy Vân Ninh đang thất thần cầm một miếng đào lên, muốn bỏ vào miệng.